Đường Dĩnh lúc này đang hăng máu, hai tay chống lên eo, hung hãn nói: “Anh dám thử đụng đến một ngón tay tôi thử xem, có tin tôi nói lại với bà nội sau đó tổng cả người nhà các người ra khỏi Đường Gia hay không? Anh chính là thằng đàn ông vô tích sự! Tôi chính là mắng Đường Mộc Tuyết chính là đồ hồ ly tinh thì đã sao nào? Anh đánh tôi đi! Anh nêu như là đàn ông thì cứ đến đánh tôi đi!”
Nhẫn nhịn năm năm nay, tâm thái của Dương Tiêu sớm đã được rèn luyện vô cùng bình tính, dù cho gặp phải bất kỳ chuyện gì thì hắn cũng sẽ không một chút hoảng hối.
Bản thân hắn đã từng là bảo đao của tổ quốc, không ít lần vượt qua mưa đạn bom mìn, không biết bao nhiêu lần cùng thần chết lướt qua nhau, tâm thái hắn vô cùng bình tĩnh.
Chỉ có điều, mỗi lần nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bị người khác sỉ nhục, Dương Tiêu không cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
Hắn đã từng hứa với Đường Mộc Tuyết, chỉ cần cô vẫn còn ở Đường Gia sẽ khiến cho tất cả mọi người nhìn cô bằng cặp mắt khác; hắn cũng đã từng hứa với Đường Mộc Tuyết, sẽ không để cô chịu nữa phần uất ức.
“Đường Dĩnh, cô quá đáng lắm rồi đây!” Đường Mộc Tuyết tức giận nắm chặt hai bàn tay lại.
Dương Dĩnh diễu võ dương oai nói: “Hừ! Nhìn cũng thấy.
được tên phế vật này không dám ra tay với cô! Đường Mộc Tuyết, cô nói thử xem, bình thường cô đã hầu hạ Lý Minh Hiên như thế nào? Đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430329/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.