Chào buổi sáng Dương tiên sinh?
Khi nghe thấy câu nói này của nhân viên bảo vệ, Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm ngồi trong xe nhất thời chết lặng.
Đường Hạo ở phía sau cũng nghe thấy câu nói này, hắn ta như chịu phải sét đánh, cả người đều ngây ngốc.
Dương Tiêu lịch sự nói: “Những chiếc xe phía sau đều là người của Đường Gia, để bọn họ tiền vào đi!”
“Được, Dương tiên sinh!” nhân viên bảo vệ lại lần nữa cung kính nói.
Dương Tiêu cũng không chút chần chừ, lập tức lái xe tiền vào bên trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Khi tiến vào nội khu biệt thự, Triệu Cầm lúc này mới khôi phục tinh thần, trong lòng bà không ngừng vang lên từng đợt sóng vỗ, giương mắt chết đứng người nhìn Đường Kiến Quốc: “Tôi…tôi không nghe sai chứ? Nhân viên bảo vệ vừa rồi vậy mà lại gọi tên phế vật này là Dương tiên sinh?”
Đường Kiến Quốc cả người cứng đờ, ông cũng lắp bắp nói: “Bà…bà không nghe sai! Bà không thấy những người đó đã cho chúng ta vào hay sao?”
Giây phút này, cả hai người Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ vậy, mọi chuyện không chút chân thật nào.
Sau khi được vào bên trong, hai người bọn họ vậy mà lại được đặt chân vào khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, khu biệt thự xa hoa nhất thành phó Trung Nguyên.
“Mẹ nó, thật sự cho vào sao?” Đường Hạo cùng với một đám người dòng chính Đường Gia, mi mắt không ngừng điên cuồng nhấp nháy.
Đến cả khuôn mặt già nua của Đường lão thái thái cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430312/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.