Chương trước
Chương sau
Đối diện với thái độ kiêu ngạo của Vương Trạch, Dương Tiêu chỉ biết lắc đầu, hắn thật sự không ngờ đến rằng tên Vương Trạch này lại có thể nhàm chán đến như vậy, nhát quyết phải so đo tính toán với hắn như vậy chứ.
Tên Vương Trạch này tình tình nhỏ nhen, nhiều lần đối đầu với mình, cũng không biết lát nữa nếu như Vương Trạch biết rằng hòn đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh chính là do mình mua về, không biết có tức chết hay không?
“Dương tiên sinh xin chào ngài, ngài không cần kiểm tra, ngài có thể trực tiếp vào bên trong!” nhân viên kiểm tra vừa nhìn thầy Dương Tiêu liền cung kính nói.
Dương Tiêu lễ phép gật đầu, sau đó lái xe thẳng vào biệt thự.
“Cái gì?” khi nhìn thấy Dương Tiêu thật sự tiến vào, Vương Trạch vốn dĩ muốn xem trò xấu mặt của Dương Tiêu, sắc mặt đột nhiên đông cứng.
Ông ta còn cho rằng bản thân hoa mắt, nhưng nhìn thấy Dương Tiêu thật sự tiến vào, Vương Trạch há hốc cả miệng nói: “Cậu…tên phế vật nhà cậu như thế nào lại tiến được vào đây?”
Dương Tiêu mỉm cười lắc đầu, cũng không hề có ý tiếp tục để ý đến Vương Trạch, trực tiếp lái xe lướt ngang người Vương Trạch.
Nhìn thấy Dương Tiêu không hề để ý đến mình, Vương Trạch lửa giận phừng phừng: “Phì! Tên vô dụng nhà cậu vậy mà lại không đem tôi đặt vào trong mắt sao? Thật đáng khinh.”
Sau đó, Vương Trạch tức giận chạy đến trước mặt nhân viên bảo vệ, tức giận nói: “Có chuyện gì vậy? Các người rốt cuộc đã làm trò gì vậy? Tại sao lại cho tên phế vật kia vào đây chứ?”
Nhìn khuôn mặt tức giận của Vương Trạch, nhân viên bảo vệ nhíu mày hỏi lại: “Vương tiên sinh, tên phế vật trong lời nói của ngài không lẽ là Dương tiên sinh sao?”
“Dương tiên sinh?” Vương Trạch trong thoáng chốc kinh ngạc, ông không cách nào ngờ được thái độ của nhân viên bảo vệ đối với Dương Tiêu lại tôn kính như vậy, lập tức phẫn nộ hét lên: “Trừ tên phế vật Dương Tiêu ra còn người khác hay sao?”
“Có biết rằng trách nhiệm của nhân viên bảo vệ các người chính là đảm bảo an toàn cho các chủ hộ chúng tôi, lỡ đâu tên phế vật kia nổi điên lên giết người thì phải làm như thế nào đây?”
Nhân viên bảo vệ nhíu mày, hoàn toàn không thể lý giải được tại sao Vương Trạch lại muốn gây phiền phức cho Dương Tiêu.
Không lẽ ông không biết chủ nhân của căn biệt thự xa hoa nhất tại vị trí hòn đảo nhỏ khu vực ven hồ Nhạn Minh chính là Dương Tiêu hay sao?”
“Thật ngại quá Vương tiên sinh, Dương tiên sinh ngài ấy có tư cách tiền vào khu biệt thự!” nhân viên bảo vệ nghiêm túc nói.
Vương Trạch lúc này càng thêm tức giận, trong mắt ông nhận định, Dương Tiêu chính là một tên phế vật, căn bản không có tư cách bước vào bên trong khu biệt thự này.
“Hắn ta thì có tư cách gì chứ? Không lẽ hắn ta cũng là chủ hộ ở đây sao? Mau cho người đem tên tiểu tử kia đuổi ra ngoài cho tôi, chỉ cần nhìn thấy hắn tôi đã cảm thấy kinh tởm rồi.” Vương Trạch căm phẫn không thôi.
Nhân viên bảo vệ lại một lần nữa lên tiếng: “Thật ngại quá, Vương tiên sinh, Dương tiên sinh ngài ấy quả thật có tư cách bước vào! Ông không có tư cách can thiệp đến ngài ấy, càng không có quyền trục xuất Dương tiên sinh ra khỏi nơi này, nếu như ông đối với sự phản hồi của tôi cảm thấy không hài lòng, có thể đến phòng quản lý khiếu nại.”
Hòn đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh là do Dương Tiêu mua lại, nội bộ phòng ban bảo vệ bạo họ sớm đã truyền tin này đi khắp nơi.
Hơn nữa, tổng giá trị biệt thự của Dương Tiêu sau khi xây dựng lên đến con số ít nhất từ một trăm năm mươi triệu trở lên, cũng là sự tồn tại xa hoa nhất của khu biệt thự này.
Cũng vì vậy, khi nhìn thấy Dương Tiêu, căn bản không cần kiểm định thân phận liền có thể trực tiếp bước vào bên trong, đây cũng là đặc quyền cá nhân của Dương Tiêu.
Dù sao, chỉ một căn biệt thự của Dương Tiêu cũng tương đương với bốn năm căn biệt thự bình thường khác rồi.
Nghe câu trả lời của nhân viên bảo vệ, Vương Trạch tức đến mức lỗ mũi thở ra khói.
Hắn biết rằng nhân viên bảo vệ phải có trách nhiệm không được tiết lộ bát kỳ thông tin nào liên quan đến chủ hộ, nhưng những người có thể mua một căn biệt thự ở đây, đại đa số đều chỉ mong muốn tận hưởng thời gian yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rày, điểm này trong lòng Vương Trạch tất nhiên hiểu rõ..
Có điều, trong mắt Vương Trạch Dương Tiêu chính là người không có tư cách bước vào trong.
“Hừ! Cậu cho rằng tôi không dám đến phòng quản lý khiếu nại hay sao? Cậu vô duyên vô cớ cho người lạ tiến vào, đây là việc làm tắc trách, đợi lát nữa tôi sẽ đi khiếu nại cậu.” Vương Trạch sầằm mặt xuống, sau đó lên tiếng.
Nhân viên bảo vệ kia vẫn vô cùng lễ phép gật đầu trả lời: “Vương tiên sinh xin cứ tự nhiên!”
Vương Trạch tức giận nhấn gas chiếc xe BMW trắng, nhanh chóng đuồi theo hướng Dương Tiêu vừa rời đi.
Ông chính là không tin Dương Tiêu có thể ở nơi này mua được một căn biệt thự, đợi một lát nữa ổng nhát định phải nhìn Dương Tiêu xấu mặt.
Ở nơi này, mỗi một căn biệt thự đều là khu vực tư nhân của từng người, nếu như không có sự cho phép từ chủ nhân, thì chỉ với việc tự ý xâm phạm vào nơi riêng tư cũng đã có thể bị phạt bởi phòng quản lý tài sản.
Đợi lát nữa Dương Tiêu chỉ cần xâm nhập vào khu vực riêng tư cá nhân, nhất định sẽ có một màn kịch hay để xem.
Đến mức, Vương Trạch còn hoài nghi Dương Tiêu chính là nhân viên vệ sinh ở đây.
Nếu như Dương Tiêu ở nơi này làm nhân viên vệ sinh, chuyên dọn dẹp đổ rác cho các chủ hộ ở nơi này, vậy thì tất nhiên sẽ có tư cách bước vào khu biệt thự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.