Thái Khôn đột nhiên phân nộ, đây cũng là chuyện mà tất cả mọi người có mặt tại hiện trường không ngờ đến nhát.
Trong nháy mắt, không khí tại hiện trường lập tức có chút đông cứng.
Hình Kiện nhìn sang Lưu Vỹ nói: “Lão Lưu, chuyện này…
chuyện này…”
Dương Tiêu dù sao cũng do Lưu Vỹ dẫn người đến, Hình Kiện tất nhiên phải chừa chút mặt mũi cho Lưu Vỹ.
Lưu Vỹ cũng không ngờ rằng Dương Tiêu ăn nói lại bộc trực thẳng thắn như vậy, hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ y thuật, căn bản không có cách nào đánh giá, bình luận.
“Dương tiên sinh!” Lưu Vỹ chớp mắt, thân sắc có chút không tự nhiên.
Bất kể từ góc độ nào mà nói, Thái Khôn cũng đều có thể sánh ngang với sự tồn tại của Liễu Giang Hà, bọn họ dù sao cũng chỉ nghe những lời đồn rằng Dương Tiêu cơ duyên trùng hợp cứu được Cung lão gia, hơn nữa người tên Dương Tiêu này đến giấy chứng nhận bác sĩ cũng không có.
Không phải bọn họ không coi trọng Dương Tiêu, nhưng vì tính mạng con người quan trọng, bọn họ không thể không thận trọng.
Dương Tiêu nhìn sang Lưu Vỹ nói: “Cục trưởng Lưu, ông nhất định phải tin tưởng tôi!”
Thái Khôn nhìn thấy Dương Tiêu vẫn còn kiên trì, sắc mặt trong: giây lát tối sầm lại, hắn nhìn sang Hình Kiện: “Thật ngại quá, cục trưởng Hình, làm phiền ông tống cổ tên cuồng đồ này ra ngoài cho tôi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu của tôi.
Đến từ Long Lân Các cho nên Thái Khôn đối với y thuật của mình vô cùng tự tin.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430294/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.