“Đệch!”
“Đệch, đệch, đệch!
Tận mắt chứng kiến Lưu Sướng quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu, tất cả mọi người ở hiện trường giống như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài. Đặc biệt nhất chính là trong nội tâm của những sinh viên yêu thích đàn piano càng không ngừng nổi sóng gió.
Quỳ gối sao?
Lưu Sướng đại sư không những quỳ gối, còn muốn tên tiểu tử này nhận ông ta làm đồ đệ?
Thé…thế giới này trở nên loạn rồi sao?
Lưu Sướng dù sao cũng là nghệ sĩ dương cầm cấp quốc gia, cũng là đại nhân vật tiêu biểu trong giới âm nhạc nước nhà; vậy mà lại bái người khác làm thầy; cảnh tượng này thật sự quá đả kích đến người khác.
Tiếp sau đó, Lãng Lãng cũng bước lên phía trước cung kính nói: “Lãng Lãng bái kiến Dương đại sư!”
Nhìn thấy đến cả Lãng Lãng cũng tham kiến Dương Tiêu, sắc mặt một đám người ở hiện trường không cách nào bình tĩnh được nữa, toàn hội trường vang lên từng trận huyên náo.
*Chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
“Không rõ nữa! Hắn ta không phải là Dương tiểu thần y thần bí hay sao? Không lẽ tên tiểu tử này cũng có liên quan đến đàn piano sao? Cho nên người tái hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ chính là hắn hay sao?
“Không thể nào? Không lẽ tên tiểu tử này lại là kẻ đa tài đa nghệ hay sao?”
Chính vào ngay giây phút này, hiện trường vô số học viên đều không ngừng to gan suy đoán.
“Mẹ tôi ơi! Tần Lãng Hiên lại lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430254/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.