Chương trước
Chương sau
Đêm nay cực khổ vất vả tìm kiếm Đường Mộc Tuyết hơn vài tiếng đồng hồ, vừa về đến nhà thì liền bị Đường Mộc Tuyết vô tình đuổi ra khỏi nhà, tốt nhất đừng nhắc đến trong lòng Dương Tiêu cảm thấy như thế nào.
Có điều, sau khi Đường Mộc Tuyết hôn hắn ba lần, sự uất ức trong lòng Dương Tiêu toàn bộ đều tan biến, lúc này chỉ còn trời xanh mây tạnh.
Chính vì vợ của tôi chủ động hôn tôi rồi, còn hôn cả ba lần.
Năm năm nay, đây cũng là chuyện thân mật nhất bản thân từng làm qua với Đường Mộc Tuyết.
Nếu như không phải sợ Đường Mộc Tuyết thương tâm tuyệt vọng, Dương Tiêu thật sự muốn nhắm chặt mắt không tỉnh lại.
Nhìn Dương Tiêu đang cười ngây ngô, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết ửng đỏ: “Anh…cơ thể anh hiện tại cảm thấy thế nào rồi?
Có biết em rất lo lắng cho anh hay không?”
“Được lắm tên vô dụng này vậy mà lại chủ động chiếm tiện nghỉ của con gái tao?” lửa giận Đường Kiến Quốc bốc lên trên đầu, một cước hung hăng đá lên người Dương Tiêu.
Dương Tiêu chịu đau, phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ.
Lúc này, trong ánh đèn chập chờn, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, máu tươi trên mặt đất lan thành một màu đỏ tươi.
Đường Mộc Tuyết lúc này cũng chú ý đến vết máu trên nền đắt, cô nhanh chóng ôm lấy cơ thể Dương Tiêu, lúc này tất cả mọi người mới chú ý đến thảm cảnh máu thịt lẫn lộn sau lưng ¡ Dương Tiêu, máu đỏ tươi không ngừng tràn ra, trên lưng hắn lúc này máu tươi đầm đìa, thắm đẫm trên nền đắt.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại trở thành như vậy?” Đường Mộc Tuyết hoa dung thát sắc.
Cô vốn dĩ cho rằng Dương Tiêu vừa rồi chỉ đang đùa giỡn với mình mà thôi, nhưng thật không ngờ rằng hắn vậy mà cố ý bày ra dáng vẻ không có bắt cứ chuyện gì xảy ra cười đùa với cô, chính là không muốn bản thân cô càng thêm lo lắng.
“Anh tại sao lại ngốc nghếch như vậy chứ?” Đường Mộc Tuyết khó chịu vô cùng.
Sắc mặt Đường Kiến Quốc đông cứng, nghĩ đến cú đá vừa rồi của mình, trong lòng liền gợn lên cảm giác khó xử.
Ông biết rõ rằng nếu như không phải Dương Tiêu hi sinh thân mình trở thành tấm nệm thịt để bảo vệ Đường Mộc Tuyết, e rằng người con gái bảo bối của ông lúc này tính mạng khó được bảo toàn.
Triệu Cầm hoảng hốt nói: “Chuyện…chuyện này nên làm như thế nào đây? Nhanh, nhanh gọi 120!”
Hiện trường không ít người liên tục gọi điện thoại, mọi người nhìn Dương Tiêu âm thầm kính phục không thôi.
Vì cứu vợ của mình, không tiếc mạo hiểm cả tính mạng, nam tử hán như vậy xứng đáng được người khác tôn kính.
Thành phố Trung Nguyên rộng lớn, đội cứu hỏa cũng có mấy đội, tiểu khu nhỏ chưa đến hai ngàn mét này của bọn họ cũng có một trạm cứu hỏa.
Sau khi nhận được thông tin, đội cứu hỏa ngay lập tức đến hiện trường triển khai cứu hỏa.
“Con của tôi ơi! Aaal Con của tôi ơi!”
Chính ngay lúc này, tình huống đột xuất xảy ra, một người mẹ vừa từ siêu thị mua sữa bột quay trở về, lúc này đang điên cuồng xông vào trong biển lửa.
Hai nhân viên cứu hỏa lập tức ngăn cản người mẹ đang mắt khống chế, một trong hai người thận trọng nói: “Không đượ!
cKhông được xông vào trong, xin bà hãy giữ bình tĩnh, toàn bộ nhân viên đội cứu hộ của chúng tôi sẽ nghĩ ra biện pháp!”
“Nhanh, nhanh cứu con của tôi!” khuôn mặt người phụ nữ tuyệt vọng nghẹn ngào hét lên.
Ngay sau đó, tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ trên lầu lập tức vang lên, khi nghe tiếng khóc thảm thiết của đứa bé, sắc mặt của không ít người ở hiện trường lập tức thay đổi.
Dương Tiêu nhận ra người phụ nữ này, chính là hàng xóm nhà đối diện với bọn họ, nếu như vậy thì tình huống này càng trở nên rắc rối lớn rồi.
Một đội nhân viên cứu hỏa lúc này cũng bối rối không biết nên làm gì mới tốt, hiện tại bên trong căn nhà nơi đâu cũng là giai đoạn bùng nổ, ngọn lửa ngày càng bùng phát dữ dội, khói bốc lên cuồn cuộn, việc cứu người hiện giờ khó khăn như muốn lên trời.
Ngay giây phút các nhân viên cứu hỏa đang lúng túng thì một bóng người bước tới, nghiêm trang: “Đưa cho tôi bộ đồ bảo hộ, tôi sẽ đi cứu người!”
Cái gì!
Không ai ngờ rằng người đứng lên vào thời khắc mấu chốt này lại là Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết thần sắc hoảng hốt, nhanh chóng tiến lên ngăn cản: “Không được, Dương Tiêu, anh không được đi!”
Dương Tiêu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Đường Mộc Tuyết với biểu cảm vô cùng trịnh trọng: “Mộc Tuyết, thật xin lỗi. Anh nhất định phải đi, vì anh đã từng là một người quân nhân!”
Đúng vậy, Dương Tiêu nhất định phải bước lên, cũng vì hắn từng là một người quân nhân.
Nhận Long Môn chủ nhân làm sư phụ được một năm, nhiệm vụ chính của Dương Tiêu chính là gia nhập quân ngũ, chấp hành nhiệm vụ sống chết, không ngừng rèn luyện bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.