Chương trước
Chương sau
“Anh làm sao vậy?” khi nhìn thấy tâm trạng Dương Tiêu kích động như vậy, ánh mắt nghi ngờ của Đường Mộc Tuyết không ngừng nhìn về phía hắn.
Trên trán Dương Tiêu lắm tắm một lớp mồ hôi, dù cho Dương Tiêu hắn đã trải qua không ít lần mưa bom bão đạn, đối diện với sinh tử nguy hiểm, nhưng cũng chưa một lần cảm thấy căng thẳng. Nhưng lần đầu tiên, gặp phải loại chuyện như thế này, khiến cho Dương Tiêu hoảng hốt không thôi.
Dù sao người đàn ông một khi đã nói dối vợ mình, trong lòng nhất định chột dạ, Dương Tiêu cũng không ngoại lệ. Nói thật lòng, Dương Tiêu trước mắt không muốn thân phận của mình bị tiết lộ, dù sao thì thân phận thật của hắn cũng có chút đặc biệt khác với người khác. Không phải Dương Tiêu không muốn tiết lộ cho Đường Mộc Tuyết, nhưng đối với hắn mà nói việc giữ bí mật với cô cũng chính là bảo vệ đến tính mạng của cô.
Có nhiều khi, biết càng nhiều chỉ khiến bản thân càng gặp nguy hiểm.
Dương Tiêu từ từ khởi động lại chiếc xe, sau đó không dám nhìn trực diện sang Đường Mộc Tuyết, chỉ biết căng da đầu mà nói: “Người bạn đó của anh e rằng không đến được đâu, Đông Hải Lý gia sản nghiệp to lớn, hiện tại ở khu vực duyên hải vừa đầu tư vài cảng khẩu, ông ấy hiện tại bận đến sức đầu mẻ trán, nếu như không phải nẻ tình trước đây, chỉ sợ cũng không muốn để ý đến anh đâu, những lần trước cũng là do anh mặt dày mà đi tìm người ta đó thôi!”
Dương Tiêu trong lòng vô cùng rõ ràng, chỉ cần tiết lộ cho Đường Mộc Tuyết biết thân phận thật sự của bản thân, chỉ sợ rằng trong vô hình đã mang đến cho cô một mối nguy hiểm vô cùng to lớn, đây là điều mà hắn không muốn xảy ra nhát.
Hơn nữa Dương Tiêu cũng không thể nói cho Đường Mộc Tuyết biết người bạn mà hắn quen biết ở Đông Hải Lý gia chính là chủ nhân Đông Hải Lý gia Lý Minh Dương đâu? Còn nếu như bắt chấp tất cả tiết lộ cho Đường Mộc Tuyết, vậy so với việc tự tiết lộ thân phân của bản thân cũng không có gì khác biệt.
Nghe hết những lời này, Đường Mộc Tuyết liền gật đầu, cô cũng không tiếp tục tra hỏi tiếp.
Người có khả năng mời Lý Minh Hiên ra mặt, tất nhiên chính là đại nhân vật số một số hai của Đông Hải Lý gia, loại đại nhân vật như vậy bình thường sẽ rất bận rộn, Dương Tiêu mở lời mà người ta chấp nhận giúp đỡ đã không tệ rồi, hiện tại còn muốn mời họ dành chút thời gian ra ngoài dùng cơm thì thật sự đã làm lãng phí thời gian của mọi người rồi.
Hơn nữa, cho dù mời người ta đến ăn cơm, cũng không thể khiến cho người giả cả vất vả từ Đông Hải chạy đến thành phố Trung Nguyên. Nhưng có điều trong lòng Đường Mộc Tuyết vẫn còn một thắc mắc, Dương Tiêu như thế nào lại có thể quen biết được đại nhân vật của Đông Hải?
“Hai người như thế nào mà quen biết nhau được vậy?” Đường Mộc Tuyết thắc mắc hỏi.
Trong lòng Dương Tiêu có nỗi khổ mà không cách nào nói được, phụ nữ quả nhiên là loài động vật mẫn cảm, chỉ cần gặp phải vấn đề liền tra hỏi đến cùng.
Dương Tiêu lại lần nữa căng da đầu mà trả lời: “Trước đây anh có dịp đi ngang qua Đông Hải, người bạn đó của anh đột nhiên tái phát bệnh tim, anh may mắn tình cờ đi ngang liền giúp đỡ gọi cấp cứu 120, may mắn cứu chữa kịp thời!”
“Thì ra là như vậy! Anh chính là một người tốt!” Mọi thắc mắc trong lòng Đường Mộc Tuyết lúc này cuối cùng đã được giải đáp.
Ban đầu Dương Tiêu được Đường lão gia xem trọng cũng vì năm đó ông đột nhiên phát bệnh được Dương Tiêu nhanh chóng đưa vào bệnh viện, sau này Đường lão gia nhận thấy Dương Tiêu làm người trung hậu thật thà, nhưng lại nghèo túng liền chọn Dương Tiêu ở rể, những chuyện này Đường Mộc Tuyết đều biết rõ ràng. Cũng vì vậy khi Dương Tiêu nói bản thân đã làm được một việc tốt, cô không hề cảm thấy bát ngờ chút nào.
Khi nhận ra Đường Mộc Tuyết không tiếp tục tra hỏi, Dương Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều khi nghe thấy Đường Mộc Tuyết nhận xét mình là một người tốt, Dương Tiêu cứ có cảm giác như có điểm nào không đúng.
Dù cho Đường Mộc Tuyết không tiếp tục tra hỏi, nhưng cô cũng đã phát hiện ra được một chỉ tiết nhỏ, đó chính là Dương Tiêu vừa rồi đã đột ngột thắng gấp xe. Ngoài ra cũng chỉ là trả lời câu hỏi mà thôi, trán tại sao lại tuôn ra nhiều mồ hôi như vậy?
Suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ đến việc Dương Tiêu hôm nay đã giúp bản thân tìm lại được trong sạch, Đường Mộc Tuyết cũng không có ý tiếp tục trả hỏi tiếp. Dù sao, bắt kỳ ai cũng đều phải có bí mật nhỏ của riêng mình.
Sau khi đưa Đường Mộc Tuyết quay trở lại công ty, Dương ¡ ì Tiêu lúc này mới có tỉnh thân lau lớp mô hôi trên trán.
“Thế nào? Chú em nói dối vợ điều gì sao?” Ông chủ bán thuốc lá Long Ngũ châm chọc nói.
Dương Tiêu chỉ biết cười khổ một tiếng: “Anh Long lại trêu chọc em; lời nói dối thiện ý dù sao cũng được tính đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.