Chương trước
Chương sau
Một đám con cháu dòng chính nhà họ Đường bình thường ăn chơi bên ngoài, e rằng không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Lý Thần Chiến hơn bọn họ.
Ngay giây phút này, tất cả bọn họ đều nhìn chiếc Maybach đang đậu bên ngoài chỉ càng khiến bọn họ càng thêm khẳng định người đàn ông này chính là Lý Thần Chiến đỉnh đỉnh đại danh.
Giây phút này, một đám người nơm nướp lo sợ không ngừng.
“Đường Hạo, nhìn chuyện tốt mà anh đã gây ra này, đến cả Thần Chiến điện hạ mà anh cũng dám gây sự, anh đây chính là muốn hại chết tất cả chúng tôi hay sao?”
“Đúng vậy, tôi thấy Đường Hạo anh chính là ngôi sao chổi của Đường gia, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng đến xin lỗi Thần Chiến điện hạ!”
Đường Hạo hiện giờ sợ hãi đến mức hai chân mềm nhữn, run rầy đến trước mặt Lý Thần Chiến nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi Thần Chiến điện hạ, là do kẻ hèn này có mắt không tròng không thấy núi Thái Sơn, gây chuyện đến ngài, xin ngài hãy tha thứ cho sự vô lễ này của tôi.
Lý Thần Chiến châm chọc nói: “Tha thứ cho mày sao?”
Nghe giọng nói kéo dài của Lý Thần Chiến, trái tim Đường Hạo như treo ngang trên xà nhà, mắc nghẹn nơi cuống họng, hắn chính là sợ Lý Thần Chiến sẽ lôi hắn ra bên ngoài xử cho đến chết.
Nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào của Š Đường Hạo, Lý Thường Chiêu càng châm chọc nói: “Tha thứ cho mày không phải không được, nhưng mày phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình, quỳ xuống quỳ lạy ông đây ba lần, Lý Thần Chiến này sẽ buông tha cho mày, thế nào?”
*đùng đoàng”
Lời này của Lý Thừa Chiếu vừa dứt, hai chân mềm nhữn của Đường Hạo không nói hai lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Thừa Chiếu, gấp gáp lạy ba lần, đồng thời miệng không ngừng gào lên tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi.
Trước mặt một kẻ như Lý Thần Chiếu, dáng vẻ kiêu ngạo điên cuồng vừa rồi của Đường Hạo đã biến mát không còn chút giấu vết, hắn hiện tại triệt để đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Dương Tiêu trong lòng cười lạnh không ngừng, đối với loại người đê tiện, bản tính thích ăn hiếp kẻ yếu đã ăn sâu vào trong máu như Đường Hạo, đứng trước mặt Lý Thần Chiến mà không sợ đến tiểu tiện ra ngoài như hiện tại cũng đã không tệ rồi.
Khi nhìn thấy hành động không chút suy nghĩ đã quỳ lạy mình như vậy, sắc mặt Lý Thần Chiến lập tức đông cứng, hắn thật không ngờ rằng tên Đường Hạo này lại không có cốt khí như vậy.
Trong lòng Đường Hạo chính là vừa hận nhưng cũng vừa sợ, hắn nghĩ đến nứt cả đầu cũng không cách nào hiểu rõ được tên phế vật Dương Tiêu như thế nào lại có thể quen biết được với một đại nhân vật như Lý Thần Chiến.
Không ngừng nhắc nhở bản thân, xưa có Hàn Tín ẳn nhẫn chịu đựng nỗi nhục chui qua hàng, chút uất ức này của mình có được tính là gì.
Dương Tiêu có phải không? Mày cứ chờ đó cho tao!
Nỗi nhục nhã của ngày hôm nay, Đường Hạo tao ngày khác nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.
Dù sao những lời vừa rồi đích thân do hắn đích thân nói ra, Lý Thần Chiến tất nhiên cũng không dễ gì mà trở mặt, kinh tởm liếc mắt nhìn Đường Hạo đang quỳ dưới đất, Lý Thần Chiến vẫy tay nói: “Được rồi! Được rồi!”
Sự tình cũng đã được xử lý kha khá, Lý Thần Chiến cũng không có dự tính tiếp tục ở đây quá lâu, hắn nhìn sang phía Đường lão thái thái nói: “Bà già kia, mau bước qua đây!”
Tâm trạng của Đường lão thái thái hiện giờ hết sức lo sợ, hoàn toàn không chút chống cự, nơm nớp lo sợ bước đến trước mặt Lý Thần Chiếu hoảng sợ thêu thào nói: “Không biết Điện hạ còn gì phân phó hay không?”
Giây phút này, tinh thần Đường lão thái thái căng chặt, sợ hãi tột cùng, bà ta chính là sợ Lý Thần Chiến tiếp theo sẽ gây khó dễ với mình.
Lý Thần Chiến cười lạnh nói: “Bà già này, ông đây cảnh cáo bà, Dương Tiêu là huynh đệ, anh anh em tốt của tôi, Đường Mộc Tuyết là em dâu, nếu như sau này Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết hai người bọn họ ở Đường gia phải chịu bất kỳ uất ức nào, thì đừng trách Lý Thần Chiến tôi đây không khách sáo với Đường gia nhà các người!”
“Hôm nay cũng chỉ là một đòn cảnh cáo mà thôi, nếu như còn có lần sau để tôi phải đến tìm Đường gia, thì Lý Thần Chiếu tôi đảm bảo rằng sẽ khiến cho trên dưới Đường gia các người gà chó không yên!”
Hắn suýt chút nữa đã vạ miệng, vốn dĩ muốn gọi Đường Mộc Tuyết là chị dâu, nhưng nếu bối phận cùng tuổi tác sắp xếp như vậy, nếu nói Đường Mộc Tuyết là chị dâu của mình, vậy thì không phải đã làm bại lộ thân phận của Dương Tiêu hay sao?
Nhưng hôm nay Lý Thần Chiến hắn nhất định phải giáo huấn một phen cho đám nhìn người bằng cặp mắt chó của những kẻ Đường gia này một bài học, phải cho bọn họ chút sắc mặt để cảnh cáo. Nếu không đám người mắt chỉ thấy lợi ích này không phải muốn leo lên đầu lên cổ tùy ý sỉ nhục lão đại của hắn hay sao?
Cái gì???
Dương Tiêu vậy mà lại là anh em tốt của Lý Thần Chiếu?
Lời này vừa nói ra, Đường lão thái thái, Đường Hạo cùng những kẻ khác mắt to trừng mắt nhỏ, hàm dưới rớt đầy đất kinh ngạc không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.