“Khoác lác!”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dương Tiêu, cuối cùng Đường Mộc Tuyết phun ra hai chữ.
Dương Tiêu dở khóc dở cười. Ăn ngay nói thật mà cũng bị nghỉ nữa, mình cũng oan quá đi mà.
Thế nhưng, Đường Mộc Tuyết cũng không hỏi thêm nữa, cô muốn Dương Tiêu có không gian riêng tư của mình. Cô tin chắc chắn sẽ có một ngày, Dương Tiêu nói hết với cô mọi sự thật.
Lúc chạng vạng tối, có tin từ Liễu Giang Hà truyền đến nói là lấy thuốc rồi. Tất cả mọi người cùng đến Tế Thế Đường một lần nữa, để Liễu Giang Hà bó thuốc cho Đường Kiến Quốc.
Ròng rã mắt nửa ngày trời, cả nhà đều đã mệt mỏi lắm rồi.
Đường Mộc Tuyết còn đang định tìm cách đêm nay làm sao để gạo nấu thành cơm.
Nhưng tiếc rằng cô lại buồn ngủ quá, vừa đặt lưng xuống đã ngủ luôn rồi.
Lúc Đường Mộc Tuyết tỉnh dậy đã là sáu rưỡi sáng hôm sau.
Đường Mộc Tuyết đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi ra ngoài chạy bộ cho khỏe, về đến nhà đã đẫm đìa mồ hôi.
“Thời tiết ngày càng oi bức, trong nhà cũng buồn, mình phải cố gắng làm nên nhiều thành tích nữa để cuối năm nay tranh thủ giao tiền đặt cọc cho nhà mới.” Đường Mộc Tuyết cảm khái.
Dương Tiêu cười cưng chiều, nói: “Không cần phải phiền phức thế đâu. Trước đây không lâu anh có mua một miếng đất, bây giờ xây thành nhà, mời đội kỹ sư công trình tốt nhất cả nước đến thi công, đoán rằng chẳng máy chốc là mình đã có nhà ở ngon lành rồi. Về phần trang trí thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430140/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.