Sự khinh miệt trên mặt Vương Trạch không che dâu chút nào, gã ta đã khinh thường Dương Tiêu từ đáy lòng.
Một thằng nhóc ngay cả chứng chỉ hành nghề bác sĩ cũng không có, có tư cách gì đánh đồng với gã ta?
Để gã ta và Dương Tiêu ra tay cùng lúc, Vương Trạch cho rằng đây là một loại sỉ nhục đối với gã ta.
Mập mạp Kim nhìn ra được Vương Trạch xem thường Dương Tiêu, anh ta mặc kệ không lên tiếng, trong lòng cũng muốn nhìn xem tài năng y thuật của Dương Tiêu đã đạt đến trình độ nào.
“Được!” Đối với sự khiêu khích của Vương Trạch, Dương Tiêu gật gật đầu.
Nói xong, Dương Tiêu không hề chần chờ nhìn về phía mập mạp Kim. Mập mạp Kim vô cùng kinh ngạc. Dương Tiêu không cần hỏi han, chỉ dùng đôi mắt thường đã có thể quan sát ra căn bệnh của mình sao?
“Giả thần giả quỷ!” Vương Trạch khinh thường cười.
Trung y chú ý đến nhìn, nghe, ngửi, hỏi. Trừ khi đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa trong truyền thuyết mới có thể nhìn ra được người bệnh bị bệnh gì.
Vương Trạch tự xưng là bất phàm nhưng ở phương diện nhìn, nghe, ngửi, hỏi mới gần ở nhập môn. Căn bệnh bình thường gã ta có thể nhìn ra được nhưng căn bệnh nào quá khó gã ta cũng không thể đoán ra được.
Dương Tiêu rõ ràng đang dùng nhìn trong nhìn, nghe, ngửi, hỏi.
:: Sư phụ thần y Liễu Giang Hà của gã ta chỉ sợ dùng mắt thường cũng chưa nhìn ra căn bệnh của mập mạp Kim, đừng nói chỉ đến Dương Tiêu.
Thông qua sự dò hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430079/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.