Lúc này, một nỗi tuyệt vọng nồng đậm xốc thẳng lên đầu cô ta, Đường Dĩnh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều vứt bỏ mình rồi.
Chơi đùa thôi sao?
Chỉ là chơi đùa thôi sao?
Nhớ lại những khi Giả Tuấn Kiệt thỏ thẻ bên tai cô ta những lời dỗ dành ngon ngọt, Đường Dĩnh chỉ cảm thấy mỉa mai đến thé.
Quả nhiên, nhà quyền thế vô tình, con cháu nhà quyền thế lại còn vô tình hơn.
Vốn muốn xem trò cười của Đường Mộc Tuyết, không ngờ cuối cùng bản thân lại trở thành trò hề đáng cười nhất.
Nhìn cảnh Giả Tuấn Kiệt chật vật bỏ chạy, Đường Dĩnh thất vọng, mắt mát. Trái tim cô ta như bị dao cắt, cảm thấy như món đồ chơi mình yêu thích nhất bị người khác cướp đi trắng trợn.
Loại cảm giác này quá khó để chấp nhận, như thể cô ta đã đặt mình vào đàn tế rồi lại bị người ta vô tình đẩy ra khỏi đây. Nhớ lại trước đây cô ta còn tưởng tượng ra cảnh mình trở thành phu nhân nhà giàu, trên mặt Đường Dĩnh ngập tràn cay đắng.
Đường Hạo càng ngơ ngác hơn. Anh ta ý thức được rằng mình đã gặp rắc rồi rồi, vì bản thân anh ta ngu xuẩn nên khiến cơ hội leo lên cành cao của em gái cứ thế mà đi.
“Đều tại anh!” Đường Dĩnh đỏ mắt, căm tức nhìn Đường Hạo.
Mặt Đường Hạo đầy vẻ kinh hoảng, anh ta nuốt nước bọt một cái rồi vội vã nói: “Dĩnh Dĩnh, sao anh biết được thằng cô hồn đó đang nói khoác chứ! Còn nữa, vừa rồi em cũng nghe thấy rồi đấy, thằng cô hồn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/430072/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.