Chương trước
Chương sau
CHương 2087

Thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt coi trọng người ta, hội trưởng Cát Hưu thì thua, chuyện này quả thực rất nồi tiếng.

Trước đây Dương Tiêu quá khiêm tốn, ít người biết tên của Dương Tiêu, nhưng bây giờ, mọi người đã tỉnh táo lại.

“Thì ra là anh!” Park Joon Hyun cũng kinh ngạc không kém.

Anh ta đã nghe nói Cát Hưu bị người ta đánh bại, đã vậy còn là một thanh niên.

Lúc đó, Park Joon Hyun cho rằng vấn đề này không tồn tại, bởi vì anh ta biết Cát Hưu rất mạnh, cũng là một bậc thầy cờ vây cập điện đường trên trường thế giới.

Cát Hưu thừa nhận mình đã bị đánh bại, mà người đánh bại lại không chịu xuất hiện, điều này khiến anh ta thầy rất lạ.

Bởi vì Dương Tiêu chưa bao giờ lộ mặt, theo quan điểm của Park Joon Hyun, chuyện này là giả, đều là tin đôn.

Bây giờ chuyện này đã lộ ra ngoài, Park Joon Hyun hoàn toàn hiểu.

Hóa ra anh ta không phải đối đầu với một tay mơ, không phải một tên đàn em vô danh, mà là một siêu sao trong giới cò vây Trung Hoa.

Dương Tiêu dở khóc dở cười, nếu Cát Hưu không nhắc đên chuyện này, Dương Tiêu thực sự đã quên mật.

Đúng vậy, lúc trước ở thành phố Trung Nguyên anh đã thay mặt Bạch Nguyên Kiệt ra trận đối mặt với Cát Hừu, hình như lúc đó đã gây ra chắn động không nhỏ trong giới cờ vây trong nước.

Nhìn Park Joon Hyun đang sững sờ, Dương Tiêu lại nói: “Tôi đã nói rồi, núi cao còn có núi cao hơn, hgười giỏi còn có người giỏi hơn. Anh rất mạnh, nhưng còn có vô sô người lạ mạnh hơn anh, làm người đừng quá đắc ý, nêu không sẽ rât dễ thật bại!”

“Lúc trước Park Soo Hyun đến Trung Hoa đập phá, trong lòng tràn đầy tự.

hào, nhưng cuôi cùng không phải vẫn phải cụp đuôi xám xịt nhêch nhác chạy trồn đó thôi!”

“Cút đi! Đây là Trung Hoa, không phải nơi bọn nhân vật nhỏ các người có thê gây sóng gióI”

Bị Dương Tiêu mắng, gương mặt Park Joon Hyun lộ rõ vẻ đau buôn và tức giận.

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Vừa nãy anh ta kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ gương mặt anh ta lại xâu xí bây nhiêu.

“Dương Tiêu đúng không, tôi nhớ ‘kỹ anh rôi, anh cứ chờ đây, sóm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ đích thân tìm anh báo thù rửa nỗi sỉ nhục của ngày hôm nay!” Park Joon Hyun nói một câu tàn nhân.

Dương Tiêu khoanh tay trước ngực: “Tôi rât mong đợi ngày đó, nhưng . hiện tại không cân nói nhiều lời tàn nhẫn, cút đi!”

Dương Tiêu không hề tỏ ra khách sáo, vừa nãy Park Joon Hyun này đã làm nhục mọi người trong giới cờ vây, lúc này Dương Tiêu sẽ không cho Park doon Hyun đẹp mặt.

“Đúng vậy, cút đi!” Bạch Nguyên Kiệt không khách sáo nói.

“Cút đi!!!”

Nhóm bậc thầy cờ vây lần lượt hét lớn.

Bị cưỡng chế đuổi đi, Park Joon Hyun hận nghiên răng nghiên lợi, anh ta thua, không thê làm gì.

Park Joon Hyun nghiên răng nghiên lợi nhìn Dương Tiêu với cái nhìn hắn học, cuối cùng anh ta vẫy tay hét lên: “Chúng ta đi!”

Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc cũng rất không cam lòng, nhưng cuôi cùng không thê không xám xịt rời đi.

Nhìn thấy Park Joon Hyun và những người khác nhếch nhác rời đi, nhóm bậc thầy cờ vây nở mày nở mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.