Chương trước
Chương sau
Chương 2011:

Sau này còn đề tôi ăn nâm kim châm nữa không? Nói nâm kim châm đã là cất nhắc anh ta, tôi thấy ‹ cái đồ nhỏ kia giống kim hay cọng râu ấy!” Thêm một võ sư lừng danh đứng dậy nói.

Kim hay cọng râu?

Vậy… chẳng phải còn không bằng cả nâm kim châm à?

Umekawa Cruel nhíu mày, anh ta hơi không hiểu những võ sư này đang nói gì.

Lúc này, một võ sĩ Nhật hét lên với Umekawa Cruel: “Anh Umekawa, quần… quần của anh mắt rồi!”

“Cái gì?” Umekawa Cruel cúi đầu theo bản năng.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình, thấy quân của mình thật sự đã biến mắt, „ngày thường không mặc quân lót biểu tượng đàn ông của anh ta lộ ra trong không khí còn đứng Nhìn ánh mắt vui đùa của nhóm bậc thây võ thuật, khuôn mặt Umekawa Cruel lập tức đỏ bừng, anh ta đột nhiên che chỗ linh vật.

Umekawa Cruel thẹn quá hóa giận nhìn Dương Tiêu căm giận nói: “Mẹ kiếp tên khốn! Tôi… tôi phải giết cậu, tôi phải nghiên cậu thành tro!”

Là một trong sáu vua kiếm thuật, Umekawa Cruel nào phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Việc bị người khác kéo quân, khiến mình đề lô linh vật trước công chúng là một điều đáng xấu hỗ.

“Giết tôi? Bót làm loạn đi! Không mặc quần lót thì là không mặc quân lót thôi, còn không cho người khác kiểm tra?” Dương Tiêu trêu ghẹo.

Umekawa Cruel tức đến mức gần như bùng nổ tại chỗ, vì cái tên này anh ta đã thường bị chê cười, Umekawa Cruel dứt khoát không mặc quân lót nữa.

Ai ngờ lân này khi thách đâu các cao thủ võ thuật trong Thiên Phủ Chi Quốc lại gặp phải một kẻ không biết xấu hỗ như Dương Tiêu.

Xáu hổ! Lần này thật sự xấu hồ.

Bị Dương Tiêu trêu ghẹo, Umekawa Cruel chỉ muốn một chiêu giết chết Dương Tiêu, anh ta vội vàng nhìn một – võ sĩ dưới sàn đấu: “Mau, mau cỏi quân của anh ral”

“Hả? Cỏi? Umekawa, tôi… tôi cũng không mặc quân lót!” Võ sĩ người Nhật nói với vẻ mặt bói rồi.

Cái gì! Cũng không mặc quần lót?

Phụt!

Nghe vậy, Umekawa Cruel suy sụp đên mức suýt nôn ra máu.

Nếu không có quần, anh ta còn đánh cái nỗi gì, mất hết sạch mặt mũi rồi.

Umekawa Cruel nhìn về phía nhóm võ sĩ Nhật: “Ai mặc quân lót, mau cởi quân ra cho tôi, tôi phải giết tên ma bệnh Đông Á này rửa nhục và thị uy cho đất nước chúng ta!”

“Umekawa, tôi mặc quần lót!” Một võ sĩ Nhật lập tức cởi quân đưa cho Umekawa Cruel.

Khi Umekawa Cruel mặc quân xong, anh ta lạnh lùng nhìn Dương Tiêu: “Tên khôn! Dám làm nhục vua kiêm thuật Nhật, cậu chết chắc rồi!”

“Chết chắc? Tự tin như vậy?” Vẻ mặt Dương Tiêu tràn đầy trêu đùa.

Ng hĩ đến cảnh quần của mình bị Dương Tiêu xé toạc, nghĩ mình là một huyền thoại kiếm thuật lại bị xáu hỗ trong Thiên Phủ Chi Quốc, Umekawa Cruel thực sự muốn lập tức giết Dương Tiêu cho hả giận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.