Chương trước
Chương sau
Chương 2006:

Trong ấn tượng của tôi người Nhật các người không phải ưa chuộng thu nhận chó săn sao? Sao lại trở thành chó bản địa Trung Hoa rồi?” Dương Tiêu ngạc nhiên nói.

Umekawa Cruel cùng một loại với chó bản địa Trung Hoa?

Nghe vậy, không ít võ sư bật cười, nhiều người nhìn về phía Dương Tiêu với ánh mất đã dịu lại.

Mặc dù tên nhóc này không có kỹ năng tuyệt vời, nhưng môm mép lại rât giỏi.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp!” Umekawa Cruel nghe xong, anh ta tức giận nỗi điên.

Anh ta là một thiên tài kiếm thuật mới ra mắt ở Nhật, còn được ca tụng là một trong sáu vua kiếm thuật, vậy mà lại bị một tên đàn em vô danh sỉ nhục, điều này rất nhục nhã.

Umekawa Cruel khóa chặt Dương Tiêu, trừng mắt: “Yo Xi! Chúc mừng cậu, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Tên đàn em kia, bây giò cậu đã có tư cách khiêu chiên với tôi, yên tâm, tôi sẽ cho cậu chêt không đau, dám khiêu khích uy nghiêm của tôi, cậu sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Thật sao? Tự tin như vậy?” Dương Tiêu chậm rãi đi về phía sàn đấu.

Thấy Dương Tiêu chơi thật, đám võ sư lân lượt trách măng.

“Cậu nhóc, cậu điên rồi à? Cậu biết Umekawa Cruel mạnh cỡ nào không?

Cậu không đùa được đâu, chỉ cần cậu lên sàn đấu, Umekawa Cruel thật sự dám giết cậu!”

“Đúng vậy, Umekawa Cruel khá biến thái. Chúng tôi đều thua, cậu cho rằng mình trẻ tuổi có thể đánh bại Umekawa Cruel sao?”

“Nói cho cậu biết, Umekawa Cruel là thiên tài kiểm thuật tuyệt đỉnh, đã luyện kiệm thuật trong hai năm rưỡi rồi ra mắt, vô số người tài trong giới võ thuật đã bị Umekawa Cruel giâm dưới chân!”

Lúc này, một nhóm người nhìn chằm chằm Ủmekawa Cruel với ánh mắt kiêng ky dày đặc.

“Luyện hai năm rưỡi?” Dương Tiêu ngạc nhiên.

Nhắc đến điều này, Umekawa Cruel đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi đã tiếp xúc với kiếm thuật được hai năm rưỡi rồi ra mắt, từ khi ra mắt không ai có thể ngăn cản tôi!”

“Thôi thôi!” Dương Tiêu xua tay.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, Dương Tiêu kinh ngạc nhìn Umekawa Cruel: “Ừm, cho tôi hỏi, anh cũng thích hát, nhảy, rap, bóng rồ đúng không?”

“Thích hát, nhảy, rap, bóng rổ? Anh chàng này đúng là rất nhàm chán!”

Lam Èi¡ Vĩ nghe vậy dở khóc dở cười.

Khóe miệng của nhóm võ sư co giật mạnh, trong đầu không khỏi nghĩ tới mây chữ trai bao quá đẹp.

Umekawa Cruel nghe xong, anh ta tức suýt bùng nổ: “Mẹ kiếp! Cậu mắng ai vậy hả?”

“Hải! Tôi đang mắng người à?”

Dương Tiêu bồi rồi.

“Người trẻ tuổi, mau xuống đi, chớ lên đó tìm xấu hồ!”

“Người. trẻ tuổi, bọn ông già này lên cũng vô dụng, huỗng, chỉ là một đàn em như cậu, mau xuống đi!”

Nhóm võ sư tỉnh táo lại trách mắng Dương Tiêu, không ai trong sô họ tỏ ra lạc quan vệ Dương Tiêu.

Umekawa Cruel rất khinh thường nhìn Dương Tiêu: “Đúng là một tên ma bệnh, có giỏi thì lên đây đầu với tôi”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.