Chương trước
Chương sau
Cái gì! Mới phản ứng lại?

Đây… đây là gián tiếp thừa nhận?

Vẻ mặt Tống Thâm thay đổi hẳn: “Đờ mò! Mẹ kiếp, thật sự là tên nhóc nhà cậu đánh tôi, cậu thật sự rất gan dại”

“Rất gan dạ thì sao? Có à?” Nụ cười trên mặt Dương Tiêu toát ra vẻ tà mị mạnh mẽ.

Đúng vậy, người ra tay lúc nãy là Dương Tiêu hoàn toàn không phải Khương Hiện. Dương Tiêu thấy Khương Hiến chướng mắt nên chỉ muôn dùng tay của Tông Thâm đánh Khương Hiên một trận.

Bây giờ, sức mạnh chiến đấu của Dương Tiêu đã khôi phục chín mươi phân trăm, chỉ còn thiêu một chút nữa là có thê trở lại trạng thái đỉnh cao.

Ở khoảng cách năm sáu mét, tốc độ của Dương Tiêu đã sớm Vượt quá giới hạn của con người, giống như một bóng ma khó phát hiện.

Nếu đối phương cầm súng, ở khoảng cách gân như này Dương Tiêu cũng không hệ sợ, trừ khi Xung quanh có người cân anh bảo vệ thì nhật định phải suy nghĩ kỹ mới hành động.

Khương, Hiến nghe xong, đau buồn và tức giận, đến chết chỉ vào Dương Tiêu như sắp rách cả mí mắt: “Tên khốn, anh hãm hại tôi, mẹ kiếp anh hại tôi khổ!”

Ngay sau đó, Khương Hiên kìm nén cơn đau dữ dội chỉ vào Dương Tiêu hét lên: “Anh Thâm, anh cũng nghe thấy rồi, không phải tôi đánh anh, là anh ta, tất cả là anh ta làm. Anh fa cố ý mượn tay của anh xử lý tôi, đáng ghét, tên khốn này quá đáng ghétÌ”

“Anh Thâm, giết anh ta, nhất định phải giết anh ta. Nếu không giết anh ta, tôi thật sự không nuốt trôi cơn tức này!”

Lúc này Tống Thâm tràn đầy, tức giận, ni ta cũng tức giận giỗng như Khương Hiến.

Bị chơi xỏ! Mình đường đường là ông lớn một thế hệ lại bị người ta chơi xỏiI Rất nhục nhã, vô cùng nhục nhã!

Tống Thâm cầm rìu chỉ vào Dương Tiêu hét lên: “Lên, các anh em lên hết cho tôi, đánh chết cậu ta, đánh cho tàn phê, phế bỏ hai chân hai tay của cậu ta. Tôi muốn cậu ta trở thành một người tàn phế, tôi muốn cậu ta chịu đựng vô vàn đau đón và dày vò trên giường bệnh cho đến cuối đời!”

“Lên!”

Tống Thâm sắp bùng nỗ lửa giận, anh ta rong ruồi Đê Đô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên phải chịu một nồi nhục nhã lớn như này.

“Xử lý anh ta!” Nhóm đàn em của Tống Thâm cầm rìu lao về phía Dương Tiêu.

Khương Hiến phần chắn tức giận hét lên: “Xử lý anh ta, đánh chết thăng khốn nạn này, chém chết anh ta, chém thành một đồng thịt!”

Là cậu chủ của nhà họ Khương ở Đề Đô, không cân phải nói lúc này Khương Hiến oan ức đến mức nào.

Từ nhỏ anh ta đã vô tuyến nở mày nở mặt, nhưng lại liên tục bị ăn quả đăng trong tay Dương Tiêu, không cần phải nói tinh thần của Khương Hiến suy sụp như thế nào.

Vút!

Một người đàn ông vạm vỡ gầm lên, chiếc rìu sắc bén trong tay giơ thẳng lên tròi chém về phía đầu của Dương Tiêu.

Bốp bóp!!!

Trong nháy mắt anh ta đến gân Dương Tiêu, Dương Tiêu cười đùa, chân phải hóa thành bóng mờ đá vào hai chân người đó.

Ói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.