Chương trước
Chương sau
Chương 1914:

Đường Dĩnh nhìn cảnh này không thể tin được, cô ta bước tới túm lây cánh tay Lâm Phàm: “Lâm Phàm, anh bị sao vậy? Anh đang làm gì? Dương Tiêu này là rác rưởi vô dụng, sao anh lại sợ anh ta như vậy?”

Lậm Phàm nghe xong, mũi anh ta gần như bốc khói.

Bóp!!!

Đột nhiên, Lâm Phàm quay lại đá mạnh vào › Đường Dĩnh, Đường Dĩnh nào có thể chịu đựng được sức lực của một người đàn ông bình thường, bị Lâm Phàm đá ngã xuống đất ngay tại chỗ.

“Mẹ kiếp, cô không hiểu tiếng người _ hay không hiểu chuyện đời?” Lâm Phàm tức giận trừng mắt nhìn Đường Dĩnh.

Nói xong, Lâm Phàm lại giẫm mạnh hai lần lên người Đường Dĩnh với vẻ mặt hung dữ.

Trong phút chốc „ Đường Dĩnh nhếch nhác đên cực điểm, cô ta chỉ cảm thầy tất cả chuyện này giống như một giâc mơ chọt tỉnh giậc: “Lâm Phàm, tại sao? Sao anh lại làm vậy với tôi?

Anh ta, Dương Tiêu là cái thá? Đừng quên, anh là cậu chủ nhỏ của nhà họ Lâm ở Đề Đô, chỉ có người khác khúm núm với anh, anh phải khúm núm với tên vô dụng từ khi nào?”

“Vô dụng? Sếp Dương là đồ vô dụng?”

Lâm Phàm sững sờ, ngay sau đó anh ta hét lên với ánh mắt bùng nô: “Mẹ kiếp nhà cô, cô là đồ đĩ có tiết không tròng, sếp Dương là đồ vô dụng? Nói cho cô biêt, tập đoàn Đề Hào to lớn này là của sếp Dương. Ông chủ đứng sau tập đoàn Đề Hào thân long vẫn luôn thấy đuôi không thấy đầu là sếp Dương, Dương Tiêu!”

Ông… ông chủ đứng sau tập đoàn Đế Hào là sếp Dương, Dương Tiêu?

Vừa dút lời, Đường Dĩnh như bị đánh vào đầu, hai mắt đờ đẫn, nhìn Dương Tiêu với ánh mắt hỗn loạn vô hạn.

“Biết là được rồi, hét to như thế làm gì?” Dương Tiêu không vui nhìn Lâm Phàm.

Tuy nhiên Lâm Phàm đoán đúng một nửa, nửa còn lại thì không. Trước đây tập đoàn Đề Hào hoàn toàn do Dương Tuyết Ly kiểm soát, chỉ là Dương Tuyết Ly cũng họ Dương, nên rất dễ khiến người khác hiểu nhậm hai sêp Dương là cùng một người.

Bây giò anh là chủ của tập đoàn Đé Hào, chẳng. qua lúc trước là Dương Tuyết Ly mà thôi.

Nghe Dương Tiêu nói, vẻ mặt Lâm Phàm càng tôn trọng hơn, anh ta biết Dương Tiêu đang gián tiếp thừa nhận mình là chủ của tập đoàn Đé Hào.

Tí tách! Tí táchI Nghĩ rằng mình đã xúc phạm sâu sắc đện Dương Tiêu, trán của Lâm Phàm đồ đầy mồ hôi lạnh.

Anh ta càng kính sợ hơn, hóa ra sếp Dương, Dương Tiêu lại khiêm tốn như vậy, may mà vừa nãy mình không xúc phạm sếp Dương đến chết.

Lâm Phàm có nặn ra một nụ cười: “Sếp Dương dạy phải, sếp Dương __ dạy đúng, vậy sếp Dương nghĩ sao vệ sự hợp tác giữa hai công ty chúng tạ?”

“Tôi rất tò mò, quan hệ giữa hai người là như thê nào?” Dương Tiêu cười đùa.

Làm gì có chuyện Lâm Phàm không biết Dương Tiêu có ý gì, anh ta cười nịnh nọt nói: “Chơi chơi thôi, tôi và Đường Dĩnh chỉ đang chơi đùa thôi.

Sệp Dương, anh cũng biết đây, tôi vân còn trẻ, hấp tấp, loại miếng dán lội người giỗng như Đường Dĩnh này, tôi chỉ thường đến không từ chối thồi, làm sao tôi có thê đề cô ta làm bạn gái được?”

“Chỉ là một bình hoa, đồ vô dụng, tôi căng lắm chỉ chơi chơi thôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.