Chương trước
Chương sau
Chương 1911:

Dương Tiêu gãi đầu, vẻ mặt trở nên xấu hỗ: “Hết cách! Ống già Dịch cũng đã nói cô tới, vậy nên cô đành phải vượt khó tiền lên thôi, tôi thật sự.

không am hiệu kinh doanh cho lắm.

Vật vả cho cô Hoa, Hoa Mộ Tranh rồi, tôi tin vào thực lực của cô!”

Tuy rằng cơ bản cũng đoán được ô ông già Dịch mà Dương Tiêu nói là ai, nhưng Hoa Mộ Tranh không hỏi, cô là một người phụ nữ thông minh, một người phụ nữ thông minh đến tận xương tủy.

Đến trước máy tính, Hoa Mộ Tranh mở tài liệu ra, lướt qua một lượt: “Không tệ, các tập tài liệu này đã xử lý ô ồn, trong máy tính đều có, nghiên cứu kỹ thì có thê hiểu được!”

“Vậy thì giao cho cô, tôi đến nhà tang lê!” Dương Tiêu thấp giọng nói.

Vừa ra khỏi phòng, thư ký trẻ tuổi đã vội vàng bước tới hỏi: “Sêp Dương, cậu chủ nhỏ Lâm Phàm của nhà họ Lâm đến đây tìm kiếm hợp tác, anh có muôn gặp anh ta không?”

“Ò? Lâm Phàm?” Dương Tiêu ngạc nhiên hỏi.

Thư ký nhỏ gật đầu nói: “Vâng! Vừa nãy bọn tôi đã đưa bọn họ đến phòng tiếp khách chờ một lát!”

Nghĩ đến vẻ mặt xấu xí vừa nãy của Lâm Phàm và Đường Dĩnh, Dương Tiệu thấp giọng nói: “Nói cho bọn họ biết tập đoàn Đề Hào không bao giờ hợp tác với loại người rác rưởi vô dụng, bảo bọn họ cút!”

“Vâng, sếp Dương!” Cô thư ký nhỏ đáp.

Cọt kẹtl Khi cửa phòng tiếp khách bị đầy ra, Lâm Phàm hừng phần đứng lên: “Thế nào? Sếp Dương bận xong chưa?”

“Xin lỗi anh Lâm!” Thư ký có hơi khó nói.

Đường Dĩnh nghỉ ngò nói: “Sao vậy?

Có gì không tiện nói sao? Không sao, Không phải người ngoài, cô cứ nói đi”

“Đúng thết! Nói thẳng đi!” Lâm Phàm lại nói.

Cô thư ký nhỏ do dự một lúc, cuối cùng nói: “Xin lỗi, sếp Dương của chúng tôi nói tập đoàn Đề Hào không bao giò hợp tác với loại người rác rưởi vô dụng. Sếp Dương bảo… bảo hai người cút!”

Àm!II Không bao giờ hợp tác với loại người rác rưởi vô dụng? Lại còn bảo bọn họ cút?

Lời này nghe có vẻ quen quen?

Giông như vừa nãy ở trước mặt Dương Tiêu hai người đã làm nhục Dương Tiêu, bây giò những lời này lại được đích thân thư ký của tập đoàn Đề Hào truyền đạt lại.

Âm!

Đột nhiên, trong đầu Lâm Phàm và Đường Dĩnh này nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ, sếp Dương của tập đoàn Đề Hào có hành tung bí ẩn vẫn luôn không xuất hiện trước mặt công chúng là Dương Tiêu?

Một ý tưởng táo bạo xuất hiện một cách tự nhiên, cả Lâm Phàm và Đường Dĩnh đều ,sững SỜ, mắt tròn mắt dẹt không thể tin được.

“Dĩnh Dĩnh, em có chắc Dương Tiêu là đồ vô dụng vào ở rễ nhà họ Đường ở Trung Nguyên của bọn em không?”

Lâm Phàm nhìn Đường Dĩnh hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.