Chương 1908:
“Nghe thấy không? Đồ vô dụng!” Có Lâm Phàm chồng lưng, Đường Dĩnh khinh thường trừng mất nhìn Big Tiêu.
Dương Tiêu không nhịn được bật cười, anh nhìn vê phía Lâm Phàm cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm: “Xin lỗi!
Mạo muội hỏi một câu, Đường Dĩnh là tiên nữ nhỏ? Anh bị mù à?”
Cái gì!!I Anh bị mù à?
Vừa dứt lời, Lâm Phàm đã bị sốc.
“Thằng khốn nạn, anh đang máng ai đây hả?” Lâm Phàm trừng mắt nhìn Dương Tiêu.
Hoa Mộ Tranh đứng bên cạnh cười xinh đẹp quyên rũ: “Đương nhiên là anh ây măng anh bị mù rồi, chẳng lẽ tai anh có vẫn đề à?2”
Phụt!
Bị Hoa Mộ Tranh nói một câu khó nghe, Lâm Phàm suýt hộc máu.
S) thành phố Trung Nguyên, Đường Dĩnh ở nhà họ Đường muôn leo lên cành cao, hẹn hò với rất nhiều bạn trai, đời tư hỗn loạn. Vậy mà ở đây. cô ta lại được anh coi như báu vật, nói anh mắt mù còn nhẹ, có khả năng đầu của anh có vấn đè!” Hoa Mộ Tranh lại nói. Bây giờ cô đã yêu Dương Tiêu sâu đậm, tự nhiên sẽ nhìn từ góc độ của Dương Tiêu.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh thật sự không ngờ Hoa Mộ Tranh đã không nói thì thôi, vừa nói ra đã toàn là mây câu đâm tim.
Lâm Phàm như trúng một triệu đòn sát thương, anh ta trừng mắt nhìn Hoa Mộ Tranh: “Người phụ nữ xâu xa này được lắm, dám mảng tôi, cô là ai2 Cô có tư cách gì măng tôi?”
“Lâm Phàm, cô ta là Hoa Mộ Tranh, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/3375472/chuong-1907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.