Thiên Diệu ẵm NhạnHồi, cảm nhận toàn thân than nàng lạnh lẽo, cả người không còn chút sứclực, hắn không kìm lòng được ôm chặt nàng hơn, áp sát cơ thể của mìnhvào nàng, giống như trước đây nàng truyền cho hắn hơi ấm, giờ phút nàyhắn muốn dùng sự ấm áp ít ỏi của cơ thể mình để an ủi nàng.
“Chúng ta đi thôi.”
Nhạn Hồi như bị lời này thức tỉnh, khản đặc thốt ra ba chữ cực khẽ: “Đại sư huynh…”
Nếu không phải miệng nàng đang kề bên tai Thiên Diệu, hắn sẽ không thể nào nghe thấy chút âm thanh thều thào này.
Lòng Thiên Diệu thắt lại, tựa như bị giọng nói cơ hồ không thể nghe thấy của Nhạn Hồi siết đau.
“Đừng để… đại sư huynh lại đây.”
Thiên Diệu tìm kiếm khắp địa lao, nhưng không thấy bóng dáng Tử Thần, nhớ lại sát khí trong địa lao lúc vừa vào, còn có luồng gió như có như khôngvẫn quanh quẩn bên người nàng, hắn đoán được đại khái đã xảy ra chuyệngì.
Thiên Diệu thoáng im lặng, ẵm Nhạn Hồi bước đi, “Hắn không còn nữa.”
Nhạn Hồi lập tức nắm cánh tay Thiên Diệu, “Huynh ấy còn.”
Các tiên nhân của núi Thần Tinh đang bày trận. Ai mở Sát trận trong địa lao đối với họ không còn quan trọng, Yêu long xông lên núi Thần Tinh cứuphạm nhân, đây mới là chuyện cấp bách nhất họ cần phải xử lý.
Có người hét vang hỏi Thiên Diệu: “Yêu nghiệt phương nào dám lén xông lên núi Thần Tinh ta?”
Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn trời: “Nhạn Hồi, chúng ta phải đi rồi.”
Nhạn Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405276/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.