Nhạn Hồi nằm trêngiường một đêm, đau đớn trong bụng đã dịu đi nhiều. Nhưng sáng hôm sauăn sáng, vừa xong một cái bánh bao, lúc đang định lấy cái thứ hai, nàngbỗng bịt miệng, vội vã tìm một cái chậu lớn nôn ra.
Khó chịu như muốn nôn luôn cả dạ dày.
Cửa phòng bên cạnh kêu két, là Thiên Diệu nghe thấy động tĩnh. Vừa đi vàođã thấy Nhạn Hồi đang quặn bụng nôn, hắn nhíu mày: “Sao thế hả?”
“Đừng... đừng bắt ta nói chuyện.” Nhạn Hồi nói xong, ôm bụng ngồi bệt xuống đất không màng hình tượng, “Đau bụng...”
Thiên Diệu bước tới, chộp lấy cổ tay nàng, kiểm tra xong càng nhíu chặt mày hơn, “Vết thương của cô có pháp lực.”
“Phí lời.” Nhạn Hồi vung tay mấy cái hất Thiên Diệu ra, tự mình nhỏm dậyngồi bên bàn, “Không có pháp lực mà ta điều tức cả đêm không khỏi sao?”Nói xong nàng tiện tay bưng trà lạnh trên bàn định uống.
Thiên Diệu thấy vậy liền giật lấy chiếc cốc trên tay nàng, “Trà lạnh bụng, cô còn dám uống.”
Nhạn Hồi trợn mắt nhìn hắn, đoạt lại ly trà, vừa vô tội vừa ngạc nhiên, “Nhưng ta khát mà.”
Thiên Diệu mặc kệ nàng không nói một lời lại giật chiếc cốc, bưng luôn chỗbánh bao kia. Nhạn Hồi thoáng ngây người, sau đó đập bàn: “Trả đồ ăn cho ta, ngươi lấy đi làm gì?”
Thiên Diệu cũng chẳng quay đầu, thảnnhiên đẩy cửa bước ra, mãi đến trước khi đóng cửa hắn mới liếc nhìn Nhạn Hồi, bỏ lại hai chữ: “Chờ đó!”
Thức ăn bị đoạt mất, nếu chỉ an tĩnh ngồi đó chờ thì không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405230/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.