Thục Kỳ cung.Thục phi ngồi trên ghế quý phi, nhìn thị vệ đang quỳ trước mặt, trong mắt tràn đầy ý cười.Môi son hé mở, thanh âm hưng phấn: “Ngươi nói là thật?”Thị vệ quỳ trên mặt đất gật đầu lia lịa nói: “Bẩm Thục phi nương nương, thuộc hạ nói là thật.
Thanh Việt đế cơ quả thật mất đi một phần trí nhớ, còn hỏi thống lĩnh Dương Huyền không ít chuyện cũ”Thục phi gật gật đầu, bật cười thành tiếng, vẻ mặt đắc ý, nhìn làn hương thoang thoảng bay trong không trung, gọi “Lục nhi.”Nha hoàn Đứng phía sau Thục phi gật gật đầu, trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, ngồi xổm người xuống, miệng cười nhìn vẻ mặt tham lam của thị vệ, trong mắt không có chán ghét, chỉ có một chút đồng tình.
Tiếp theo liền mở ra bàn tay của thị vệ, đặt thỏi vàng vào trong.Thấy được tươi cười của thị vệ, Lục Nhi liền từ từ đứng lên, yên lặng về phía sau Thục phi.Thục phi nhìn mặt thị vệ cười đến ánh mắt đều nhìn không thấy, trong mắt trong nháy mắt hiện lên hận, tiếp theo ôn hòa cười nói: “Ngươi làm tốt lắm, lần sau có tình huống nào liền cùng Bổn cung nói nói nếu là khiến Bổn cung đắc ý, Bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”Thị vệ vội vàng gật gật đầu nói: “Dạ!”Trên mặt xinh đẹp Thục phi tràn đầy ý cười nói: “Tốt lắm, ngươi lui xuống trước đi.” Bóng lưng thị vệ đi xa, nụ cười trên mặt Thục phi chậm rãi biến mất.
Nghiêng đầu nhìn gương mặt không có thay đổi biểu cảm của Lục Nhi nói: “Ngươi lo việc đi.
Trong tủ treo quần áo của Bổn cung còn có một chút, ngươi lấy đi”Trên mặt Lục Nhi như cũ không có gì diễn cảm, cung kính hành lễ “Tạ nương nương ban cho!”Thấy Thục phi muốn đứng dậy, Lục Nhi cung kính đưa tay tới.
Thục phi đem tay phải đặt vào lòng bàn tay Lục Nhi, ánh mắt nhìn lướt qua nàng ta, nhẹ giọng nói: “Đi Thanh Việt cung.”“Dạ!”“Thục phi nương nương bãi giá Thanh Việt cung.”Phượng Cửu U phờ phạc gục xuống bàn gấp hạc giấy, Tiểu Diệp đứng một bên càng xem càng lo lắng, nha hoàn thân cận bên cạnh đế cơ là Yên nhi cũng đã nhanh chóng xuất cung, trong lòng nàng cũng rất khổ sở.Đang muốn khuyên giải thì…“Thục phi nương nương giá lâm!”Phượng Cửu U liếc mắt nhìn nữ tử phong thái ưu nhã đang đi đến chỗ mình, mặt không chút biến sắc tiếp tục gấp hạc giấy.“Tham kiến Thục phi nương nương!” Tiểu Diệp hướng Thục phi hành lễ, nhưng Phượng Cửu U một câu cũng không nói, trong lòng sốt ruột.
Thấy vẻ mặt Thục phi như cũ cười ôn hòa, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là Thục phi, nếu là Liễu phi kia thì không chừng đã nháo tan cả Thanh Việt cung.Thục phi thấy bộ dạng phờ phạc của Phượng Cửu U, đáy lòng nghi hoặc, trên mặt vẫn như cũ là ý cười nhẹ nhàng.Đôi mắt như nước rất có uy nghiêm lướt qua bốn phía, loại tình huống này nhóm nô tì tự nhiên là đã thấy nhiều, rối rít kéo nhau lui xuống.Thấy bốn phía đã không còn ai, Thục phi ngồi xuống bên cạnh Phượng Cửu U, kéo cánh tay trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng vỗ vai cái, ôn hòa nói: “Đế cơ khổ sở như vậy có phải là đang nhớ đến mẫu thân người?”Phượng Cửu U nghi hoặc liếc mắt nhìn Thục phi một cái, nhanh chóng rút cánh tay về, nói: “Thục phi nương nương, đêm qua ngài phát sốt sao? Hôm qua ta mới gặp mẫu phi mà.”Thục phi nghe vậy, trong lòng dâng lên lửa giận.
Nha đầu chết tiệt này không phải là đang móc mỉa mình đầu óc có vấn đề hay sao? Nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt nghi hoặc cùng kinh dị, kinh hô: “Thanh Việt đế cơ chẳng lẽ đã quên Diêu phi không phải là thân mẫu thân sinh của người sao?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]