Chương trước
Chương sau
“Đáng chết.”

Kính nhìn nữ nhân dán lên mình như bạch tuộc, thấp giọng quát.

Nữ nhân trong lòng, sắc mặt nhu mì, ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp híp lại, vô cùng mê người.

Nhìn bạch y nam tử trước mắt, đôi môi hồng phấn khẽ nhếch lên, dịu dàng cười.

Kêu một tiếng nhàn nhạt mềm mại “Kính.” Lời còn chưa dứt, nàng đã đặt môi mình lên môi mỏng gợi cảm của người trước mắt.

Thân thể Kính cứng đờ, đôi mắt hoa đào nhìn người đã mất đi lý trí trước mắt thật sâu, cái miệng nhỏ nắn cọ lên môi mình, rất trúc trắc.

Kính chưa bao giờ cho rằng mình là chính nhân quân tử, khóe miệng khẽ câu lên, môi mỏng hé mở.

Khẽ thở dài một tiếng, chuyển thành chủ động.

hắn nhẹ nhàng ôm chặt nàng lại, giống như đối đãi với mọt con búp bê phiền toái.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt v e trên người nàng.

Nàng nhẹ nhàng ưm một tiếng, mở đôi mắt xinh đẹp như nước, dịu dàng nhìn người trước mắt, bàn tay mềm mại ôm cơ thể hắn, nhẹ nhàng xoa.

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của nàng, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt từ xuống đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

“Nha đầu.” Dựa như nỉ non, tựa như thở dài.

Nhưng động tác k1ch tình như vậy, đối với nữ tử nóng tới vô cùng khó chịu trong lòng, rõ ràng là một loại hành hạ thống khổ, y phục của nàng sớm đã bị mình cởi lung tung xuống hông, th@n thể trắng nõn mịn màng phiếm hồng, chọc người tới hái.

Mâu quang hắn lóe lên, môi mỏng chậm rãi đặt lên môi nàng, không nhẹ nhàng giống như trước nữa, mà có cảm giác cướp đoạt.

Không lâu sau, hai người đều đã c ởi đồ ra quá nửa, vẻ mặt say mê.

môi hắn đã tới bụng nàng, đến mức châm dầu vào lửa.

Cũng không biết vì sao, lý trí của nàng lại trở về một chút, nhìn người bận rộn kia, khẽ lầm bầm “Không, đừng.”

Môi mỏng lộ vẻ chần chừ, đôi mắt hoa đào liếc nhìn người quyến rũ trước mặt, nhẹ nhàng thở dài, nháy mắt đã mặc xong y phục, d*c vọng trong mắt dần biến mất, bế nữ tử dục cầu bất mãn kia từ cửa sổ bay ra ngoài.

Gió lạnh lướt qua khiến Phượng Cửu U thanh tỉnh lại không ít, đỏ mặt nằm trong lòng Kính không dám nói một câu.

“Thịch!”

Lạnh lẽo thấu xương len lỏi khắp thân thể nóng rần của Phượng Cửu U. K1ch thích thần kinh trong d*c vọng của nàng.

Nhìn người trong hồ đã thanh tỉnh không ít kia, Kính lại sâu kín thở dài, tầm mắt rơi sang một bên, nhìn bầu trời hửng sáng.

Phía sau vang lên tiếng nước, hiển nhiên Phượng Cửu U không biết bơi.

“Nha đầu,!@#$%^.”

Vừa dứt lời, tiếng rơi xuống nước vang lên.

Ôm người trong lòng, vận pháp lực đứng trong nước.

Nhìn yêu nghiệt trước mắt, Phượng cửu U mắc cỡ chôn mặt trong ngực hắn, không nói một chữ.

Hôm sau.

“Hắt xì!” Phượng Cửu U nhìn người đứng hong y phục cách đó không xa, khuôn mặt u oán.

Kính nhíu mày, nhưng Phượng Cửu U lại có chết cũng không cho Kính tiến vào phạm vi mười thước quanh nàng. Bây giờ nghe thấy tiếng nàng hắt xì, cũng không kịp nghĩ nhiều, ở bên kia còn chưa kịp phát ứng, thì đã đứng trước mặt nàng, ngón tay khẽ động, Phượng Cửu U liền cảm thấy y phục trên người mình nháy mắt khô ráo. Đang muốn nói cảm ơn, lại nhìn thấy khuôn mặt hồ ly người thần đều phẫn nộ, kêu lên một tiếng, ngồi chổm hổm trên mặt đất, vùi đầu vào hai gối.

Trong đôi mắt hoa đào lóe lên sự bất đắc dĩ, mặc kệ Phượng Cửu U giãy dụa ngồi xuống ôm lấy nàng. Mấy cái chớp mắt liền trở về Ấn Hoa khách đi3m.

(*) các thím ạ:v tự nhiên cái tên chương không biết dịch thế nào:v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.