Ba người Nghiên Yên, Phượng Cửu U, Hoa Thanh Y mỗi người ngồi một góc, từ từ nói chuyện.
“Lần trước không từ mà biệt, Thanh Y cũng cảm thấy có lỗi, hiện tại lấy trà thay rượu, tự phạt một chén.” Hoa Thanh Y thản nhiên nói.
Phượng Cửu U cười một tiếng, lại không lên tiếng, nhìn hắn một hơi cạn sạch chén trà.
Nghiên Yên tự cho mình là không khí, ở một bên ăn đồ ăn, lại không hề lên tiếng, nếu không phải nhai nuốt có tiếng, thì đúng thật là trong suốt luôn.
Hoa Thanh Y đặt chén trà xuống, nói “Vì sao đi, vì sao quay về, vì sao Cửu U không hỏi.”
Phượng Cửu U nhàn nhạt liếc ra ngoài cửa sổ, cười nói “Chờ ngươi mở miệng.”
Hoa Thanh Y nhìn theo tầm mắt của Phượng Cửu U, thấy Kính cùng mình đánh nhau bao nhiêu năm vẫn bất phân thắng bại bị một nữ tử tướng mạo kiều mị kéo đi lựa chọn phấn, đột nhiên quay đầu nhìn Phượng cửu U, nói “Đi là vì gia sư bệnh nặng, tới là vì, là vì nàng.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U không còn bình tĩnh nữa, mang theo kinh ngạc nhìn Hoa Thanh Y, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào sống mũi xinh xắn của mình “Ta?!”
Nghiên Yên một bên luôn im lặng lên tiếng “Ta nói đúng rồi chứ gì, ta không phải hồ ngôn loạn ngữ.”
Lời còn chưa dứt, liền đau đớn che trán, vẻ mặt oan ức, chui ra cửa đứng nói “Các ngươi từ từ nói chuyện, ta đi xem xem còn có gì ăn.” Nói xong, liền đi xuống lầu.
Thu hồi tầm mắt, nhìn Hoa Thanh Y, vẻ mặt thăm dò.
Hoa Thanh Y vẫn không vui không buồn nhìn người trước mắt “Cửu U, nàng tới từ một thời không khác, thiên hạ tam kỳ, Thục Sơn Thanh Y, Cửu Vĩ Bạch Hồ, còn một kỳ nữa, chính là Dị Giới Cửu U.”
Tay cầm đũa của Phượng Cửu U hơi dừng lại “Tới từ một thời không khác không chỉ một mình ta.”
Hoa Thanh Y gật đầu hiểu ý, tiện đà nói “Thanh Y biết được, nguyên nhân là trong thân thể nàng có thiên hạ chí bảo, Yểm Cổ.”
“Yểm Cổ là một loại cổ trùng, người tu đạo có được, có thể tránh được cửu trọng thiên kiếp, đứng hàng tiên ban, mà yêu ma có được, có thể bình yên vượt qua các lôi kiếp. Từ đó không sợ lôi kiếp đánh chết nữa, nhân loại có được, lại càng là trường sinh bất tử, dung nhan vĩnh tồn.”
Nghe vậy, đôi đũa trong tay Phượng Cửu U rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hồi lâu, nàng mới định thần lại, nhìn Hoa Thanh Y vẻ mặt nho nhã lạnh nhạt trước mặt, nói “Thanh Y cũng muốn có được cổ trùng sao?”
Hoa Thanh Y lắc đầu, nói “Không muốn.”
“Vì sao?” Phượng Cửu U đột nhiên cười một tiếng, hiển nhiên là không tin.
“Thanh Y đã đứng hàng tiên ban.” Hoa Thanh Y nhàn nhạt liếc nữ tử trước mắt “Cái gọi là cổ trùng, có một chữ quỷ, lại có thể là vật thiện sao, vật này, nếu là cấp huyết công tâm, vậy thì người này nhất định phải chết.”
Phượng Cửu U nhướn mày, cười ha ha nói “Vậy ta thật đúng là không mình mình may mắn hay là xui xẻo.”
Hoa Thanh Y ưu nhã cười nói “Mục đích của ta là bảo vệ Cửu U.”
“Bảo vệ?” Phượng Cửu U nhặt đũa trên đất, hỏi ngược lại.
“Ừ.” Hoa Thanh Y gật đầu “Bảo vệ cổ trùng trong cơ thể Cửu U không cho kẻ ở đạo yêu ma cướp đi.”
“Đạo yêu ma sao?” Phượng Cửu U sờ cằm trầm ngâm.
“Đạo sĩ nói thẳng với ta là được rồi, cần gì phải vòng vo.” Giọng nói mang theo châm chọc truyền đến, hai người nhìn qua, lại thấy Kính bị Tử Vân kéo, vẻ mặt không nhịn được nhìn Hoa Thanh Y, Mà tử Vân, lại đắc ý nhìn Phượng Cửu U.
Hoa Thanh Y đứng dậy nói “Thanh Y chờ đã lâu.”
Nghe vậy, Kính nhướn mày rậm ngả ngớn, đôi mắt hoa đào liếc Phượng Cửu U một bên “Lại đến tìm ta đánh nhau sao?”
Hoa Thanh Y khẽ lắc đầu, cười nói “lần này tới, chỉ là vì mang Cửu U đi, chờ ngươi, là muốn để Cửu U tạm biệt ngươi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]