Phòng thẩm vấn thành phố H.
Một thanh niên ngồi gục đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân, hai mắt đờ đẫn. Mái tóc hắn ta rối bù, vành mắt trái bầm xanh, như là dấu vết để lại sau khi bị người ta đấm một cú. Hai tay bị xích vào ghế.
Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông mặc vest. Đôi kính đen dày cộm gá trên sống mũi cao thẳng. Dáng ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc. Vóc dáng người nọ rất cao, thân hình hơi mảnh khảnh, trên môi có một hàng ria mép không mấy gì tương xứng với tuổi tác. Trên bàn là mấy tờ phiếu khảo sát tâm lý học mỏng xếp chồng lên nhau.
"Cái gì nên nói tôi đã nói hết rồi." Thanh niên cúi đầu, giọng nặng nề, "Mấy người còn muốn hỏi gì nữa?"
"Đừng căng thẳng, tôi không phải cảnh sát." Người đàn ông mặc vest nhún vai, cười nói, "Tôi thuộc Tổ Khoa học Hành vi của Cục Cảnh sát thành phố, đến gặp cậu chỉ để thực hiện một nghiên cứu có liên quan đến tâm lý học."
Thanh niên thở hắt một hơi rồi tựa vào lưng ghế, bực bội nói: "Không có gì để nói. Anh đi đi."
"Đừng căng thẳng quá, cứ tâm sự bình thường thôi. Hiện giờ không mở máy quay." Người đàn ông mặc vest xòe tay ra đặt trên bàn, còn lộn trái túi, mỉm cười tỏ vẻ mình không có ác ý, "Chỗ này của tôi cũng không có thiết bị ghi âm, chỉ là khoa học nghiên cứu hành vi đơn thuần thôi."
Năm ngày trước, mười hai giờ khuya tại đại học J thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630509/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.