Điêu Thư Chân mở to mắt. Mặt trời đã lên cao, cô giơ tay che trán. Ánh nắng chói chang khiến đồng tử cô hơi co lại, phải một lúc mới quen.
Cô lau vội đám mồ hôi lạnh trên trán, có cảm giác suy nhược như kiệt sức. Cách đó không xa, công tác chụp ảnh hiện trường và khám nghiệm dấu vết đã hoàn tất, Tống Ngọc Thành đang tiến hành giải phẫu tử thi ngay tại chỗ. Một bác sĩ pháp y khác của thành phố C thì ghi chép bên cạnh. Đang là giờ người dân đổ xô đi làm, dòng xe cộ đông nghẹt xếp đầy trên cầu, ép chật như nêm. Mọi người bực bội bóp kèn, tiếng còi hơi chói tai vang lên liên tục.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng chiếu xuyên qua những ngọn cỏ lau bên bờ. Thế nhưng mặt sông lại chìm trong một màn sương mù dày đặc, mơ hồ không cách nào nhìn rõ.
Có vẻ là một buổi sáng hết sức bình thường.
Điêu Thư Chân ngồi xuống, ánh mắt lại trở nên rõ ràng, sắc bén. Đã lâu lắm rồi cô không bị cuốn vào dòng nước lũ cảm xúc tại hiện trường vụ án một cách quá bất ngờ, chẳng có gì báo trước như thế. Nhưng cô biết lí do tại sao.
Hiện trường bị bao phủ bởi một nỗi sợ hãi, tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở. Thứ màu hắc ín đặc quánh ấy hệt như những con rắn đen ngoằn ngoèo trườn trên mặt đất, bò khắp từng tấc vuông trong phạm vi mười mét tính từ chỗ thi thể. Cái cảm giác lạnh lẽo đáng sợ ấy hãy còn len lỏi tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630500/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.