Về đến nhà, đám lộn xộn trên mặt đất đã được Tống Ngọc Thành thu dọn sạch sẽ. Sàn gạch men trơn bóng đến mức phản chiếu được bóng người, không vương một sợi tóc hay hạt bụi. Thùng rác cũng được đổ sạch, xem ra khi lau dọn mớ canh vung vãi trên sàn, Tống Ngọc Thành cũng đã tiện tay quét tước một lượt. 
Điêu Thư Chân thường hay đùa rằng nếu Tống Ngọc Thành đi gây án thì chắc vụ án không phá được đâu, vì hiện trường nhất định sẽ được thu dọn sạch bóng, chẳng còn lại gì, dù chỉ là một mảnh da chết. 
Nhưng hiện tại, Điêu Thư Chân chỉ cảm thấy áy náy và xấu hổ khôn tả. Cô trở lại phòng ngủ, moi cái hòm thuốc ra từ bên dưới một đống sách chất chồng, lục lọi trong hộp giây lát, thấy được cái hộp sắt to cỡ hai đồng tiền xu mới mỉm cười. 
Sau đó, cô gõ cửa phòng Tống Ngọc Thành. Cửa chỉ khép hờ, song Điêu Thư Chân lại không vào luôn như thường ngày mà đứng lấp ló bên ngoài. 
“Vào.” Tống Ngọc Thành ngồi bên mép giường. Dưới ánh đèn vàng cam, em gỡ dây cột tóc, mái tóc dài như thác tản ra, mềm mại xõa trên lưng, đẹp vô cùng. 
Điêu Thư Chân nuốt một ngụm, thoáng căng thẳng. Cô giơ cái hộp sắt trong tay, lắp bắp nói: “Chị định bôi kem trị bỏng cho em.” 
Tống Ngọc Thành sửng sốt, đoạn cúi đầu nhìn tay mình, miệng hơi hé, như muốn nói không cần phiền phức thế, đã xử lí qua rồi. Nhưng cô nàng như chú sóc con kia đã e dè mà nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630460/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.