Hoa Túy quỳ gối trên mặt sàn cứng lạnh băng, roi trút xuống như mưa. Sắc mặt cô tái nhợt, biểu cảm quật cường, môi cắn chặt, im lìm không hé lấy một tiếng, cứ như hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau bỏng rát trên lưng.
Hoa Túy mười bảy tuổi đã là một bông hoa hồng chực chờ nở rộ. Bộ đồng phục rộng thùng thình, mộc mạc kia không che được dáng người dần nảy nở của cô, càng không cần phải nói đến đôi má ngập tràn collagen tuổi trẻ ửng sắc đỏ kiều diễm. Thế nhưng lúc này, hàng lông mày xinh đẹp, mảnh dài kia lại chau chặt, cánh môi mềm mại mím cứng, thể hiện rõ sự đau đớn khó có thể chịu đựng mà chủ nhân của chúng đang phải gánh vác.
“Tại sao chỉ được hạng nhì toàn khối? Mày thua đứa hạng nhất tận ba điểm! Thành tích của mày lao dốc rồi!” Trước mắt là gương mặt đau đáu, tiếc hận của mẹ, “Mày nói xem!”
“Câu cuối trong bài thi toán con dùng cách giải của đại học, quá trình chứng minh rất đơn giản, nhưng thầy cô không chấp nhận cách làm đó, nên…” lại là một roi mạnh quất xuống. Hoa Túy cắn chặt môi, lần này quá mức đau đớn nên trên môi đã rỉ máu.
“Còn dám trả lời nữa đúng không?” Người mẹ xanh mặt, phẫn nộ nói, “Mày tưởng tao không biết mấy chuyện hư hỏng của mày chắc? Lớp trưởng lớp ba lén nhìn mày rất nhiều lần, ủy viên học tập lớp hai lén bỏ thư tình vào hộc bàn của mày, chẳng lẽ không phải mày quyến rũ tụi nó? Không tập trung lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630345/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.