Cả bữa cơm, Lục Nghiễm hoàn toàn không tập trung ăn được. 
Tiết Bồng nhìn anh tận mấy lần, cơm trong bát anh hoàn toàn không vơi chút nào, chưa bao lâu đã bảo no rồi. 
Tiết Bồng biết trong lòng anh có tâm sự, lại còn không giấu được. 
Thế là nhân lúc dọn dẹp bàn ăn, Tiết Bồng buột miệng hỏi: “Lát nữa có làm gì không?” 
Lục Nghiễm khựng lại nói: “Không có, định đi ngủ sớm.” 
Ngủ được mới lạ. 
“Nhưng mà tôi thấy anh tỉnh lắm, ngủ được không, hay đi coi phim đi?” 
“Bây giờ hả?” 
“Ừ, coi suất nửa đêm ấy, coi nguyên đêm luôn.” 
Lục Nghiễm cuối cùng cũng ngước mắt, ngạc nhiên nhìn Tiết Bồng. 
Tiết Bồng tựa vào quầy bếp, nửa cười nửa không chờ anh trả lời. 
Nhìn qua nhìn lại một hồi, Lục Nghiễm cuối cùng cũng đầu hàng: “Được rồi, anh thừa nhận, anh định đến phân cục khu phía Đông một chuyến. Chung Ngọc yêu cầu lúc lấy ghi chép phải có luật sư có mặt, anh muốn đến xem xem có gì mới không.” 
“Biết ngay mà.” Tiết Bồng nói: “Chuyến này anh không đi là tối nay cỡ nào cũng mất ngủ. Thế này đi, tôi lái xe đưa anh đi.” 
Lục Nghiễm có vẻ không tán thành: “Lấy ghi chép xong là muộn lắm, chắc phải thức đêm đấy.” 
“Tôi là chuyên gia thức khuya mà. Được rồi, quyết định vậy đi.” 
Dọn dẹp xong, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng vào phòng tạm biệt Barno rồi ra khỏi cửa. 
Sau khi lên xe, Lục Nghiễm nói: “Ngày đầu tiên đón Barno về, chưa ở được bao lâu đã ra ngoài rồi, hơi có lỗi với nó.” 
“Nó sẽ hiểu mà, biết anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-ky-thuat-hinh-su/1147812/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.