Phùng Mông nhanh chóng thương lượng tình hình với Lục Nghiễm, cuộc điện thoại còn chưa được nửa phút. 
Đến lúc Phùng Mông gác máy, Tiết Bồng mới dò hỏi: “Sao rồi ạ?” 
Phùng Mông: “Duyệt rồi. Với lại bây giờ họ đang tìm hiểu tình hình với bên cảnh sát trại giam ấy, quả đúng là có phát hiện ra vài thứ, đang cần kỹ thuật qua đó thu thập chứng cứ. Con với thằng Mạnh đi nhanh đi, à đúng rồi, pháp y Quý cũng sẽ đi đấy.” 
Tiết Bồng mỉm cười vừa định nói, Phùng Mông lại dặn dò: “Nhớ là nhất định phải nắm bắt cơ hội học tập, trao đổi thật nhiều với đội phó Lục và pháp y Quý, sắp tới làm kiêm luôn bên y pháp độc chất đấy, bây giờ ráng mà rèn kinh nghiệm thực chiến với độ ăn ý, mai mốt nhất định hữu dụng.” 
Tiết Bồng hơi bất ngờ: “Thầy, thầy đồng ý rồi ạ?” 
Phùng Mông huơ tay: “Được rồi, thầy chỉ có một yêu cầu thôi, không được làm trì trệ công tác kiểm nghiệm dấu vết, nếu mà hai bên đụng nhau thì kiểm nghiệm dấu vết vẫn là chính.” 
Tiết Bồng lập tức nói: “Vâng ạ.”Lúc Tiết Bồng tìm thấy Mạnh Nghiêu Viễn, Mạnh Nghiêu Viễn vừa giám định xong một vật chứng, khó khăn lắm mới có chút thời gian ngồi xuống nghiên cứu máy kiểm nghiệm chữ viết mới, ai ngờ ngồi còn chưa bỏng mông đã bị Tiết Bồng gọi đi. 
Hai người đến bãi đậu xe, Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y đã đứng đó được một lúc. 
Quý Đông Duẫn: “Vừa đủ người, đi thôi.” 
Sau khi xe chạy được một đoạn, Mạnh Nghiêu Viễn mới thấy bức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-ky-thuat-hinh-su/1147795/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.