Tiết Bồng húp một ngụm cháo, nuốt xuống rồi mới nói: “Tôi đã làm xong báo cáo kiểm nghiệm rồi, bên y pháp độc chất cũng đã có kết quả, lát nữa anh tìm ai đó sang mà lấy. Ngoài ra còn có một số phát hiện mới, hiện tại thì vẫn chưa có liên quan trực tiếp tới vụ án nhưng tôi cũng đã viết trong văn kiện đính kèm, các anh tự quyết định đi.” 
Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Vất vả rồi.” 
Tiết Bồng không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cháo. 
Lục Nghiễm nhìn cô chằm chằm giây lát rồi lại hỏi: “Lại thức cả đêm à? Mắt trông hơi đỏ.” 
Tiết Bồng ngẩng nhanh đầu: “Hơi nóng tí thôi.” 
“Ừm.” Yên lặng được vài giây, Lục Nghiễm lại hỏi: “Lúc này còn mơ thấy ác mộng không?” 
Tiết Bồng không trả lời, cứ như là không nghe thấy. 
Cả hai đều im lặng. 
Lục Nghiễm không nói nữa, hai người cứ vậy im lặng ăn sáng. 
Đến lúc đồ ăn trong mâm hết dần thì cũng từ từ bắt đầu có người bước vào nhà ăn, lúc này Tiết Bồng mới đặt cái mâm trống không trên quầy thức ăn thừa rồi ra khỏi bếp. 
Mặt trời đã lên, chiếu rọi xuống bãi đất trống, trông hơi chói mắt, cũng kéo dài cả cái bóng trên đất. 
Tiết Bồng khẽ cúi đầu, híp mắt lại, nhìn thấy một cái bóng dài ngoằn khác nhanh chóng bước theo bóng cô, đợi khi đến gần, cái bóng kia lại bước chậm lại, cứ như thế bước theo cô không nhanh không chậm, không cách xa cũng không tới gần. 
Tiết Bồng ngừng bước, quay người ngẩng đầu nhìn Lục Nghiễm. 
Lục Nghiễm giải thích: “Anh đi lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-ky-thuat-hinh-su/1147792/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.