Hiện trường phạm tội 1: Vụ Án Nữ Phạm Nhân Treo Cổ Trong Tù 
Tuy hai người đều đã lên tiếng nhưng không khí cứng nhắc không những không đỡ hơn mà ngược lại còn dị kỳ hơn. 
Theo lý mà nói thì thường ngày Tiết Bồng cũng chả nói năng gì nhiều, với ai cũng nhàn nhạt, thái độ của cô với Lục Nghiễm cũng có thể coi là phù hợp với hình tượng của cô, thế nhưng trông giọng điệu đó, ánh mắt đó, ở một khía cạnh chi tiết nào đó thì cứ thấy khang khác. 
Khỏi nói tới Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn, cả Phương Húc còn thấy có mùi khác thường. 
May là Lục Nghiễm không có ý định đứng đó giương mắt nhìn nhau suốt, nhanh chóng tránh ánh mặt, rất bình tĩnh nói với Phùng Mông: “Trưởng khoa Phùng, trước khi mọi người vài, có vài chuyện quan trọng cháu cần phải trao đổi với chú trước.” 
Phùng Mông gật đầu: “Ồ, nên cả ấy mà, vậy chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.” 
Hai người nhanh chóng bước ra mười mấy bước, đến dưới một gốc cây cách đó không xa. 
Lục Nghiễm đứng lại, vẻ mặt hờ hững, ánh mặt trời xuyên qua tán lá rọi xuống, đổ lên người anh, lúc nói chuyện anh hé miệng rất ít, cũng không nói nhiều nhưng lại rất cẩn trọng. 
“Trên đường đến cháu có gọi điện trao đổi tình hình hiện trường với bên cảnh sát trại giam, vụ án này có hơi hóc búa, e là hôm nay mọi người phải nhọc công mất rồi.” 
Có vài kiểu tình huống đáng sợ nhất đối với việc kiểm tra hiện trường, một là thời gian xảy ra vụ án đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-ky-thuat-hinh-su/1147785/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.