Trình Mặc dẫn Đàm San ra ngoài, trấn an cô vài câu, song Đàm San vẫn cứ khóc mãi không nói được thêm chứng cứ gì mới. Dường như vụ án này đã có thể kết luận.
Tống Văn ra khỏi nhà vệ sinh, nghiêng đầu nói với Lục Tư Ngữ: "Đi thôi, cho dù Đàm San có tội thì chúng ta cũng cần phải chờ mọi người tản đi hết mới có thể đem cô ấy về Cảnh cục được."
Lục Tư Ngữ có chút nghi hoặc ngẩng đầu: "Đi...... Chỗ nào?"
Anh đang sắp xếp lại mấy phần tư liệu trước mặt, muốn nhìn thử xem trong đó có gì không thích hợp hay không.
Nương theo tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ, Tống Văn có phần không hiểu được người này vì sao lại dửng dưng như thế, cậu chỉ chỉ vào bên ngoài: "Sân thượng, vị trí tốt như vậy mà không xem pháo hoa thì chẳng phải là đáng tiếc sao."
Tống Văn kéo Lục Tư Ngữ lên sân thượng của nhà hàng Minh Nguyệt, Lục Tư Ngữ luôn không thích những chỗ có nhiều người, lúc có thể tránh thì đều tránh càng xa càng tốt.
Những thứ náo nhiệt, phồn hoa trên thế gian này dường như đều không thuộc về anh.
Trong ấn tượng của Lục Tư Ngữ thì pháo hoa cũng không có gì hay để xem, nếu không phải Tống Văn kiên trì thì anh cũng không muốn đi ra xem. Nhưng lúc này ngửa đầu nhìn pháo hoa, anh cũng không khỏi bị cuốn hút bởi bầu không khí nơi này.
Khi hai người đi ra thì vừa lúc có một chùm pháo hoa được phóng lên không trung, pháo hoa mang theo một một chùm ánh sáng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-hinh-su-trinh-sat/934623/chuong-143-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.