Chương trước
Chương sau
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TRẦN GIAN HIỂM ÁC
_______________
Vài món ăn cuối cùng cũng làm xong, Lục Tư Ngữ bưng thức ăn ra ngoài, Tống Văn giúp anh bưng vài đĩa còn lại ra đặt trên bàn ăn cực lớn, ba người ngồi xuống bàn.
Lý Loan Phương nhìn chén dĩa trắng như ngọc trước mặt, lại nhìn mấy món ăn đầy đủ màu sắc, cũng không không vội động đũa mà bày ra tư thế xem bệnh của bác sĩ chủ nhiệm, ngồi ngay ngắn nói: "Vừa nãy trên đường Tống Văn cũng không nói rõ ràng, hai đứa rốt cục là vì sao lại ở cùng nhau vậy?"
Lão thái thái vừa mới đến đây, nhìn đến nơi nào cũng ngạc nhiên, còn phải lưu lại mặt mũi cho bọn họ nên mới đem vấn đề này đè xuống. Lúc này ba người ngồi quanh bàn, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề này.
Tống Văn đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời, mở miệng nói: "À thì, mẹ, con chính thức giới thiệu, đây là cảnh sát thực tập trong đội tụi con, Lục Tư Ngữ."
Lục Tư Ngữ lễ phép gật đầu chào một cái: "Chào dì ạ."
Anh lúc này đã cởi tạp dề ra, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng xa xỉ, còn cố ý mang thêm một cái mắt kính, thoạt nhìn sạch sẽ thanh tú lại hào hoa phong nhã.
Lý Loan Phương nhìn Lục Tư Ngữ hỏi: "Con nhìn qua còn rất trẻ nhỉ, vừa mới tốt nghiệp sao?"
Tống Văn ho nhẹ một tiếng: "So với con còn lớn hơn nửa tuổi, là đồ đệ ruột trong đội của con đấy." Cậu tiếp tục giới thiệu, "Cục cảnh sát Nam Thành đang lập tổ hỗ trợ lẫn nhau, đơn giản mà nói thì là vì để củng cố quan hệ thầy trò, xúc tiến tâm lý khoẻ mạnh của đội viên, tương trợ trong thời gian làm việc và nghỉ ngơi nên đến ở cùng nhau."
Lý Loan Phương không chút lưu tình chọc thủng nói: "Mẹ ở chỗ ba con làm gì có nghe qua loại phương án này chứ." Biểu tình trên mặt viết thành mấy chữ to, lão nương không tin lời nói dối của mi.
Mắt thấy một bữa cơm phải đổi thành Hồng Môn Yến, Tống Văn tiếp tục nói: "Sao mà không có chứ? Trước đây đồ đệ của ba cũng không phải thường xuyên đến nhà chúng ta ăn cơm sao? Còn có cái người họ Lý tên Lý gì gì đó, không phải từng ở nhà chúng ta rất lâu sao? Loại hình hiện tại chẳng qua chỉ là tiến hoá của hình thức trước đây thôi."
Lý Loan Phương lúc này mới à một tiếng.
Trước đây Tống Thành đối với cấp dưới cùng đồ đệ mình không tồi, thường xuyên gọi về nhà ăn cơm, có một cảnh sát hình sự có gia cảnh khó khăn tên Lý Vũ Hồng, khi đó vừa tới Thị cục không có tiền thuê phòng, Tống Thành đã bảo cậu nhỏ đến nhà bọn họ ở hơn hai tháng. Thế nhưng loại tình huống đó rõ ràng không quá giống với tình huống trước mắt.
Tâm Lý Loan Phương nghĩ, ba ba anh là giúp đỡ người nghèo, còn anh thoạt nhìn giống như sống chung vậy.
Lục Tư Ngữ cũng mở miệng nói: "Dì ơi, là thật đấy. Đây là hạng mục thí điểm của Cảnh cục đó ạ, cái này là do bác sĩ cố vấn tâm lý của Cảnh cục Chu Dịch Ninh đề nghị, cơ thể con không tốt lắm nên Tống đội chuyển đến đây chăm sóc con." Lời của anh nửa thật nửa giả, đem nồi quăng về phía Chu Dịch Ninh, ai bảo lúc trước anh ta đã khuyến khích vậy chứ.
Tống Văn thừa dịp bọn họ nói chuyện thì múc cho Lý Loan Phương một chén gà hầm, còn đặc biệt lấy một cái đùi gà đặt trước mặt lão thái thái.
Lý Loan Phương đã sống cùng thằng con nhà mình nhiều năm như vậy nên rất quen thuộc Tống Văn, vì vậy luôn cảm thấy không thể tin được lời nói của cậu, nhưng lúc này nghe Lục Tư Ngữ cũng nói thế thì gật gật đầu: "Dì còn nhớ rõ lần trước Tống Văn có gọi điện thoại cho dì hỏi làm thế nào để cai thuốc sau khi đã ỷ lại quá nhiều vào thuốc giảm đau."
Lục Tư Ngữ không nghe chuyện này, nhưng mà vẫn lập tức phản ứng lại, cúi đầu nói: "Tống đội hẳn là đang hỏi giúp con, dạ dày con không tốt, uống mãi nên hình thành thói quen, khoảng thời gian gần đây đã gần như cai được rồi dì, không thường uống nữa."
Lý Loan Phương như động vào bệnh nghề nghiệp, gật đầu: "Dì là bác sĩ, nghe dì một câu, thứ đó nhất định uống ít thôi, là độc không phải thuốc đâu."
Vấn đề ở chung cuối cùng cũng qua đi, sau đó Lý Loan Phương nhìn nhìn biệt thự hỏi: "Nơi này là?"
Lục Tư Ngữ chủ động giải thích: "Là trong nhà mua rất lâu trước đây ạ. Con hiện làm việc ở Nam Thành nên liền qua bên này ở."
Lý Loan Phương tiếp tục hỏi: "Nhà con ở Nam Thành sao?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Vâng ạ."
Lý Loan Phương nói: "Quê của tụi dì cũng là ở Nam Thành. Nhà con còn ai nữa thế?"
Nói đến vấn đề này thì động tác ăn canh của Lục Tư Ngữ đã dừng lại. Đã...... Không còn ai nữa.
Tống Văn hoạt động lại, ngẩng đầu hoà giải: "Mẹ, mẹ đây là đang điều tra hộ khẩu sao? Có thể để cho người ta an tâm ăn một bữa cơm không chứ?"
Lục Tư Ngữ cũng thúc giục bà: "Dì dùng bữa đi ạ."
Lý Loan Phương lúc này mới dùng muỗng múc một chút thịt gà và nấm nếm một ngụm.
Cứ như vậy mà cắn vào miệng nhỏ.
Sau đó Lý Loan Phương cả người đều mơ màng, hoá ra thức ăn trước mắt không chỉ có mỗi bề ngoài. Không chỉ nhìn đẹp, ngửi thơm mà ăn vào còn ngon vô cùng!
Trước kia Lý Loan Phương xem chương trình ẩm thực, luôn thấy khách mời nói gì mà cảm giác theo mức độ? Còn có gì mà vị nổ mạnh? Gì mà thức ăn có linh hồn? Thức ăn sao mà có thể làm ra nhiều loại đa dạng vậy chứ?
Nhưng hiện giờ một muỗng thịt gà ngậm trong miệng này, thịt gà đã tan ra hoà vào cùng với nấm, ăn vào vừa mềm vừa mịn, hương vị của bong bóng cá cùng nấm hương hoà vào với mùi hương của thịt gà, một ngụm ăn xong chỉ cảm thấy ăn quá nhanh rồi, như là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, chỉ muốn cắn thêm mấy ngụm nữa mà thôi.
Vì thế mà đôi đũa của bà không hề ngừng lại, không ngừng một lần lại một lần gắp đồ ăn ngon, món ăn nào trên bàn cũng ngon cả. Đồ ăn có thịt nhưng toàn là thịt trắng như gà, tôm, cá, hoàn toàn không nhiều dầu mỡ, phù hợp với khẩu vị của người lớn tuổi.
Lão thái thái bắt đầu ăn, rốt cục cũng chắn lại được miệng hỏi đông hỏi tây, ba người bỗng dưng im lặng. Lục Tư Ngữ có chút thấp thỏm, không quá quen với tình cảnh này, ngẩng đầu liếc nhìn Tống Văn rồi nhỏ giọng thử hỏi: "Dì ăn hợp khẩu vị không ạ?"
Lý Loan Phương ngừng đũa, lấy tay che trán nhớ lại những thứ mình vừa ăn, do dự một lát vẫn là nói ra miệng: "Đồ ăn ngon quá ngon......"
Lão thái thái nói xong thì đỏ mặt, bà đã nấu cơm ở nhà nhiều năm như vậy, còn tự xưng là đã chăm sóc Tống Văn không tồi, thế nhưng lấy ra để so với hiện giờ thì thứ mình làm cứ như thức ăn cho lợn vậy.
Tiếp đó Lý Loan Phương lại húp hai ngụm súp đậu hũ: "Tống Văn, không phải mẹ nói chứ con đến đây ở là đế chăm sóc cấp dưới, vậy mà vẫn muốn ăn cơm người ta nấu sao?"
Tống Văn nghe xong lời này thì trong lòng nghĩ, con nào chỉ muốn cơm không đâu? Con còn muốn người nữa kìa. Chỉ có điều tâm tư này lại không thể nói với lão mẹ nhà mình.
Lục Tư Ngữ bên cạnh nói: "Không có đâu dì ơi, Tống đội bình thường đối xử rất tốt với con, trong công việc thì luôn chiếu cố, mang theo con đi phá án, còn cứu con mấy lần nữa. Cậu ấy còn nửa đêm giúp con đến bệnh viện, con vừa mới làm cảnh sát thực tập nên không quá quen, nếu không có cậu ấy thì con không thể chống đỡ nổi đâu."
Lý Loan Phương nhìn sang Tống Văn: "Đó còn không phải là cái mà đội trưởng như nó phải làm sao?"
Tống Văn bỗng dưng phát hiện, mẹ mình hôm nay lúc nói chuyện với mình thì đặc biệt nghiêm khắc, nhưng thời điểm nói chuyện với Lục Tư Ngữ thì vẻ mặt càng ngày càng ôn hoà.
Ba người lại tiếp tục ăn, mắt thấy chén đĩa trên bàn đã thấy đáy, một bữa cơm rất nhanh đã đến giai đoạn cuối.
Lý Loan Phương lại hỏi một vấn đề: "Tống Văn. mẹ...... Lần này đến đây cũng không thúc giục con tìm đối tượng nữa. Mẹ chỉ hỏi một chuyện thôi, con không dự định có đứa nhỏ sao?"
Mọi người đều là người trưởng thành, có chuyện nhìn thấy trước mắt đó, chỉ là không vạch trần phá vỡ nó mà thôi. Lý lão thái thái không ngốc, cũng không phải dễ lừa gạt.
Có những thứ bọn nhỏ không thích nghe, hỏi thăm tin tức còn nói bà tra hộ khẩu, nếu trong lòng mọi người đã biết rõ ràng vậy thì cứ gãi đúng chỗ ngứa hỏi câu ở trung tâm nhất vậy.
Lần này đến đây, thấy Lục Tư Ngữ, tâm Lý Loan Phương liền thích đứa nhỏ này, thoạt nhìn lịch sự nhã nhặn xinh đẹp phát sáng, nói chuyện lễ phép, nấu ăn lại đặc biệt ngon, ngoại trừ cơ thể không tốt lắm với cũng là nam thì không tìm ra được thêm tật xấu nào.
Nghe thấy hai đứa trong công việc có thể nâng đỡ nhau, như vậy thì nhìn qua ở chung rất hoà thuận. Nếu thật sự là loại quan hệ này thì nhìn ngang nhìn dọc, ngược lại là Tống Văn không xứng với người ta, cũng không biết làm thế nào lại lừa gạt được tới tay.
Thế nhưng làm cha làm mẹ, đứa nhỏ thế nào thì là một chuyện, có người nối dõi tông đường hay không lại là một chuyện khác.
Mà chuyện này bà sốt ruột cũng vô dụng, còn cần phải xem thái độ của Tống Văn.
Lục Tư Ngữ nhất thời cúi đầu không nói tiếng nào.
Tống Văn nói: "Kia gì nhỉ, con có con rồi mà?"
Lý Loan Phương cả kinh: "Cái gì?" Bà nghĩ thầm, có khi nào thằng nhóc này đang minh tu sạn đạo*, sinh một đứa con riêng rồi hay sao?
Tống Văn dùng câu tiếp theo để giải thích: "Trong đội có người cần phải chăm sóc, không phải đều là con của con sao? Con chính là một lãnh đạo có nhiều phiền muộn phải lo nghĩ, làm gì còn có lòng dạ mà thảnh thơi!"
Lý Loan Phương thế mới biết cậu đang nói đùa, trừng mắt liếc Tống Văn một cái.
Cùng lúc đó, Lục Tư Ngữ mặt không biến sắt dưới bàn đá Tống Văn một cái, cần chăm sóc thì trong đội có mấy người chứ, viện cớ với lão thái thái thì vẫn cứ trẻ con mà chiếm tiện nghi anh.
Tống Văn khai ra hết lời nói đùa, không khí thoải mái lên một chút cậu mới nghiêm mặt nói: "Hiện giờ bên này chỉ có một con chó mà tụi con còn không thể dắt nó đi dạo mỗi ngày, con nít so với chó thì càng quý giá hơn, càng cần có người dành thời gian chăm sóc làm bạn hơn nhiều. Mẹ cũng không phải không biết tìm bạn gái, kết hôn gì gì đó đều rất phiền toái, về sau còn phải lo chuyện gia đình chăm sóc đứa nhỏ, lúc đó mẹ với ba hỗn loạn thế nào mẹ không rõ sao? Bạn học con có người đã kết hơn, ly hôn cũng đã có, Vương Tư Kỳ kia, mẹ cũng biết đấy, hai người không ai muốn đứa nhỏ còn phải kéo nhau lên toà án kìa. Cho nên trước hết con cứ như vầy đã, nếu sau này có rảnh rỗi thì có thể sẽ nuôi đứa nhỏ, cô nhi với mấy đứa nhỏ bị lừa bán nhiều như vậy mà, nhận nuôi một đứa là được."
Lão thái thái nghe hiểu được ý của cậu, mở miệng nói: "Được rồi, con nói vậy thì mẹ cũng không thúc giục gì nữa." Nói xong lại múc cho mình thêm một chén súp đậu hũ.
Tống Văn nhẹ nhàng thở ra, biết cửa của lão thái thái gần như là qua rồi, khó vẫn là ở chỗ Tống Thành kìa.
Ăn cơm xong, lão thái thái liền nói với Lục Tư Ngữ: "Con nấu cơm vất vả rồi, cơ thể lại không tốt, nhanh đi nghỉ ngơi đi, phòng bếp để dì với Tống Văn thu dọn được rồi."
Vì thế mà cả phòng bếp được quét dọn đến bóng loáng, Tống Văn nhìn lão mẹ của mình như vậy cũng không dám chuồn mất, vẫn luôn ở cùng bà.
Hôm nay đã trễ thế này, khẳng định không còn cách nào trở về, Tống Văn giúp Lý Loan Phương thu dọn phòng khách ở lầu một, sau đó lại tìm chăn gối này nọ đưa cho bà, Lý Loan Phương còn lôi kéo cậu hỏi đông hỏi tây đủ loại chuyện, toàn bộ rèm cửa cùng bồn cầu tự động đều không biết dùng, lại để cho Tống Văn chỉ nửa ngày.
Đợi đến mười giờ tối, Sói Nhỏ cứ quay vòng vòng cậu, Tống Văn lúc này mới nhớ đến bận rộn cả đêm nên chưa dắt chó đi dạo, nên đành phải dắt Sói Nhỏ ra ngoài đi tản bộ. Sau khi trở về, Tống Văn như quả cà tím trong sương bổ nhào lên giường.
Lục Tư Ngữ tranh thủ lúc này đi tắm rửa thay quần áo ngủ, cầm ly sữa vừa uống vừa nhìn cậu.
Cả người Tống Văn như tan ra, cầm điện thoại không chút động tĩnh nào lên nhìn: "Mẹ nó, thật mệt...... Vụ án sao mà còn chưa đến a."
Đêm nay cậu đấu trí so dũng khí, ứng phó với lão thái thái còn hao tinh thần thể lực so với phá án gấp mấy lần, cậu nhìn về phía Lục Tư Ngữ, "Còn nữa, anh dùng một bữa cơm đã mua chuộc được mẹ tôi rồi, tôi là con trai bà...... Hay anh là con trai bà thế?"
Lục Tư Ngữ nói: "Có thể ứng phó được không phải rất tốt sao? Ít nhất thì mẹ cậu đã yên tâm."
Tống Văn ừ một tiếng, quả thật lão mẹ nhà mình chính là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, ngay cả Tống Thành còn phải thấp hơn bà một nửa.
May mà lão thái thái cũng tri thức hiểu lễ nghĩa, là người văn minh tiến bộ, ngày hôm sau Lý Loan Phương lại ăn thêm một bữa cơm trưa rồi thu dọn đồ đạc: "Được rồi, gặp được hai đứa là mẹ yên tâm rồi, mẹ đi đây, cảm ơn hai đứa đã tiếp đãi, làm phiền Tiểu Lục rồi."
Lục Tư Ngữ miệng như bôi mật: "Không phiền đâu dì, chuyện nên làm thôi ạ. Khi nào có rảnh dì có thể đến chơi bất cứ lúc nào."
Tống Văn đưa lão mẹ nhà mình tới nhà ga, để Lý Loan Phương tự mình bắt tàu cao tốc về lại tỉnh lị.
Phu nhân cục trưởng xuống tàu cao tốc, mang theo một cái túi nhỏ đi bộ thẳng vào sân nhà của Tỉnh cục trưởng.
Đi vào nơi sâu nhất là một loạt biệt thự nhỏ liên tiếp nhau, lãnh đạo tiền nhiệm của Tỉnh cục trước đây đã cải thiện điều kiện sống cho nhóm cảnh sát, một số chuyên gia cảnh sát, lãnh đạo, còn có lão cảnh sát có công đều ở chỗ này. Ngay cả lúc tản bộ gặp được ông lão đang đánh Thái Cực thì cũng là quán quân hạng mục cận chiến ở Cảnh cục năm đó, đại khái đây có lẽ là khu an toàn nhất ở tỉnh lị.
Hôm nay khó có được một ngày cuối tuần Tống Thành được ở nhà, ông đang ngồi trên ghế gỗ lim ở phòng khách xem báo giấy, thấy Lý Loan Phương về thì gấp tờ báo lại, hỏi bà một tiếng, "Về rồi à?"
Hiện giờ đã sớm không còn thông dụng loại báo giấy này nữa, đa số mọi người đều dùng internet để lấy tin tức, chỉ có người lớn tuổi là vẫn còn giữ lại thói quen của quá khức, giống như một ngày không đọc báo thì sẽ như không thể giao lưu cùng bên ngoài vậy.
Lý Loan Phương ừm một tiếng, đặt túi xuống, lập tức đi thẳng tới chỗ cân điện tử bước lên, vừa đứng vừa lẩm bẩm: "Ây nha, béo hai cân......"
Tống Thành nghe xong đầu cũng nóng lên: "Em đi qua đó chi vậy? Xú tiểu tử kia gần đây sao rồi?"
"Con trai chuyển nhà, đến ở cùng với đồng nghiệp của nó, em tiện thể qua gặp bạn cùng phòng mới của nó...... Ăn hai bữa cơm......" Lý Loan Phương nói tới đây thì trong lòng có chút chua chát, chỉ sợ sau này không còn được ăn tay món nào có nghề tốt như vậy nữa, không nhịn được cảm khái một câu. "Đồng nghiệp của nó nấu cơm ăn ngon lắm......"
Lão nhân nghe không nổi câu này, "Ha, căn tin của Tỉnh cục có uỷ khuất em à?"
"Hoàn toàn không thể so sánh được nhé." Lý Loan Phương bĩu môi, lười đấu võ mồm với chồng mình.
Tống Thành lại hỏi: "Tống Văn sao rồi? Nam Thành nhiều nhà như vậy vẫn không đủ cho nó ở sao?" Trách móc vậy thôi, chứ dù ông cộc cằn đến đâu thì vẫn quan tâm con mình, thấy tin tức Lý Loan Phương lộ ra quá ít rốt cục không kiềm chế được mà hỏi thêm.
"Chuyển đến một căn biệt thự lớn, to hơn chỗ này của chúng ta. Ôi, em nói anh nghe, đồng nghiệp của nó bộ dáng rất tuấn tú, nấu ăn đặc biệt ngon...... Tên cũng rất êm tai, tên là Lục Tư Ngữ." Lý Loan Phương có phần có ý cao hứng nói, bà nghĩ thầm, có lẽ đàn ông sẽ không nhạy cảm như phụ nữ, dùng vài thông tin thất lạc thử ông ấy xem.
Tống Thành nói: "Người ta làm sao mua chuộc được em thế, anh chưa từng thấy em đánh giá ai cao vậy đâu." Ông nhíu mày suy nghĩ một chút, "Đợi đã, tên này có chút quen tai nhỉ."
Nói xong Tống Thành lấy điện thoại ra, lướt lướt lịch sử tin nhắn Wechat với Hứa Trường Anh, nói với Lý Loan Phương: "Trong số những người lần trước Hứa Trường Anh muốn điều đến Tỉnh cục có Lục Tư Ngữ này."
"Vậy hẳn là công tác làm không tồi rồi...... Vì sao lại không điều đến vậy?" Lý Loan Phương nói ra những lời này nhưng trong lòng đã có đáp án, vì sao lại không điều đi, tám phần là bởi vì Tống Văn rồi.
"Bởi vì bị đương sự từ chối." Tống Thành mở miệng nói, Hứa Trường Anh rất hiếm khi nhắc tới một người nào đó với ông, sau này người không chịu đến, đây là lần đầu tiên có chuyện này, Hứa Trường Anh đối với chuyện này vô cùng ray rứt.
Khi đó Tống Thành thấy rất kỳ quái. Theo lý thuyết thì các loại điều kiện của Tỉnh cục đều tốt hơn nhiều so với Thị cục, đứa nhỏ này lại trẻ tuổi, triển vọng rất tốt, vì sao lại không muốn chuyển đến vậy?
Tiếp đó Tống Thành chợt nhớ tới gì đó, đứng dậy nói: "Anh có việc một chút."
Lý Loan Phương đối với trạng thái cuồng công việc của chồng mình đã tập mãi thành quen, tự mình đi đến phòng bếp, cũng không quấy rầy ông.
Tống Thành nói xong thì bước vào thư phòng, mang kính lên, mở ra tệp công văn, bên trong có mấy phần tài liệu chưa kịp xử lý hôm thứ sáu, lúc đó ông chỉ nhìn lướt qua rồi mang về nhà.
Trong số đó có hai đơn xin bổ nhiệm, đều đã có chữ ký của Cố cục, một phần là Tống Văn thăng chức thành đội trưởng chi đội hình sự Cục cảnh sát Nam Thành, bên trong còn liệt kê lý lịch tóm tắt cùng thành tích của Tống Văn.
Một phần khác là trợ lý cảnh sát của đội trưởng chi đội hình sự, tên trên này chính là Lục Tư Ngữ. Phía trong cũng liệt kê một số công việc đã qua, thời gian công tác lại chỉ mới nửa năm.
Tống Thành đối mặt với hai tờ đơn bổ nhiệm mà lưỡng lự, ông nên ký, hay không nên ký, nên ký một tờ hay ký cả hai tờ đây?
Ông cau mày, tựa như đang gặp phải một vấn đề nan giải.
Cuối cùng ngón tay Tống Thành điểm điểm lên tên Lục Tư Ngữ.
~ Hết chương 105 ~
Chú thích:
(*) Minh Tu Sạn Đạo: Nguyên bản chiêu này trích từ câu: "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương". Nghĩa là: giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.
Đây là kế thứ 8 trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, vờ tấn công mặt chính đối phương, khi chúng tập trung phòng thủ trước mặt thì vòng ra sau để tấn công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.