Thời điểm Tống Văn về đến nhà Lục Tư Ngữ thì đã gần chín giờ, đèn đã sáng lên, thức ăn trên bàn đã dọn xong, còn để lại chén đũa cho cậu.
Căn biệt thự nhỏ này như là một gia đình ấm áp bình thường.
Lục Tư Ngữ đang nằm ngủ trên ghế sô pha, cơ thể vẫn không có cảm giác an toàn mà cuộn tròn lại như cũ. Tống Văn nhìn gương mặt khi ngủ của anh, từ góc độ này thì nhìn đến một đoạn cánh tay cùng cổ tay tinh tế của Lục Tư Ngữ, góc nghiêng gương mặt anh trắng nõn đẹp đẽ, mày nhíu lại như đang nằm mơ.
Tống Văn đi lên lầu lấy một cái chăn mùa hè, nhẹ tay nhẹ chân đắp cho Lục Tư Ngữ, tay cậu còn chưa đặt lên thì bỗng hàng mi dài của Lục Tư Ngữ run lên, mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn hai người bỗng bốn mắt đối diện nhau.
"À thì...... Làm ồn anh ngủ sao?" Tống Văn áy náy mở miệng.
Lục Tư Ngữ dụi dụi mắt: "Không có, vừa lúc tỉnh thôi." Sau đó anh chỉ chỉ thức ăn trên bàn, "Tôi ăn rồi, cậu xem có phải bị lạnh rồi hay không?"
Tống Văn đứng dậy sờ cái chén trên bàn: "Còn ấm, không cần phiền vậy đâu." Mở màn như vậy, cậu ngược lại cũng không thể hỏi Lục Tư Ngữ quyết định đi hay ở lại.
Lục Tư Ngữ lại nằm một hồi, chờ khi Tống Văn ăn gần xong thì trở người ngồi dậy khỏi sô pha: "Hôm nay sao về trễ thế? Vẫn thuận lợi chứ?"
Tống Văn dọn dẹp bàn nói: "Bên Triệu Lục Nhân đã xác nhận hẹn chiều mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-hinh-su-trinh-sat/934495/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.