Chương trước
Chương sau
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TÁ THI HOÀN HỒN
_______________
Lúc này đúng lúc là giờ cơm trưa, trong KFC người đến người đi, còn có mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui, tất cả nhân viên cửa hàng đều bận tối mày tối mặt, có thể chiếm được chỗ ngồi cũng không dễ dàng.
Ánh mặt trời theo tường thuỷ tinh mà chiếu vào, Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn tuy đã ăn cơm trưa nhưng Lục Tư Ngữ vẫn dặn dò Tống Văn đi mua khoai tây chiên, bánh trứng thêm một ly sữa nóng. Sau đó anh đẩy khoai tây chiên đến trước mặt Chước Chước, Chước Chước cũng không khách sáo, vươn tay cầm một cọng khoai, lại cầm thêm một bịch sốt tương cà, đổ tương lên mà ăn.
Trước mắt là một cô gái rất gầy, đôi mắt nhỏ dài hơi xếch lên, vẻ thông minh nhạy bén lộ ra ngoài, môi cô rất mỏng, mỏng đến gần như không có khiến người ta nghĩ đến một từ, bạc tình.
Tống Văn cũng cầm một cái bánh trứng lên ăn, trong lòng vẫn luôn gắn chặt với vụ án, nhịn không được mở miệng hỏi: "Việc làm cô nói tối qua trong nhóm, rốt cục là làm gì thế?"
Ba người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chủ đề nói chuyện nghiêm túc, nhìn qua như những người đồng nghiệp hẹn nhau ăn cơm.
Chước Chước nhìn cậu, dùng khăn giấy lau sốt cà chua dính trên ngón tay nói: "Làm thuê mà, đơn giản chính là có người thuê ra tiền, tiêu tiền mua người đến làm việc."
"Cụ thể thì sao?" Tống Văn tiếp tục truy vấn, cậu nhìn nhìn Lục Tư Ngữ ngồi bên cạnh, người nọ cúi đầu chăm chú uống sữa, vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt như thường.
"Người mắc bệnh sắp chết thì lá gan lớn hơn nhiều so với người bình thường."
Chước Chước vừa nói vừa đưa tay lấy khăn giấy trên bàn, thuận tay xé ra, cô nhẹ giọng nói: "Theo những chuyện qua tay tôi thì có những thứ cần phải mạnh tay huỷ đi, có đôi khi, mâu thuẫn trở nên gay gắt đến một trình độ nhất định thì người bệnh nặng nằm trên mặt đất so ra ít hay nhiều gì cũng đều là người hăng hái hơn. Còn có cần người giúp mang đồ đạc này nọ vào trong nước, mang thứ gì thì tôi cũng không rõ, sữa bột? Tiêu bản động vật? Hoặc là...... Cũng có người cần được hiến tạng. Có một lần có một chủ thuê coi trọng thận của một cô gái, cô gái kia bị ung thư dạ dày đã di căn, khi đó tôi còn khuyên người trung gian kia nếu không thì thôi đi, lỡ như đã di căn đến thận thì sao, thế nhưng đối phương nói, thận này phù hợp, nếu không ghép thì chỉ thể sống được nửa năm, nhưng nếu ghép thành công, cho dù bị ung thư thì có lẽ còn sống được thêm hai năm nữa, buôn bán có lời."
Lời của cô khiến cho người nghe suy nghĩ miên mang, Chước Chước vừa nói vừa nghiêng đầu, giống như việc này là đạo lý hiển nhiên, chẳng qua chỉ là chuyện ăn uống nghỉ ngơi bình thường, "Loại chuyện làm thuê cần hỗ trợ này qua một khoảng thời gian thì sẽ có một cái."
Những lời này làm cho Tống Văn rất ngạc nhiên, cậu làm cảnh sát cũng chưa từng nghe qua những việc thế này, thậm chí nghĩ cũng không đến. Bất kể là cái nào trong mấy việc này mà được đăng tải lên Internet cũng đều đáng để mọi người bàn luận nửa ngày.
Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Vậy thì, một lần kia của Trần Nhan Thu thì sao?"
Chước Chước nhớ lại một chút, "Một lần đó được chỉ định chỉ cần là nam thanh niên trẻ tuổi biết lái xe. Đem bệnh án, ảnh đời thường, ảnh chứng minh thư chụp cho đối phương xem."
Tống Văn: "Cụ thể thì Trần Nhan Thu làm cái gì?"
Chước Chước lắc đầu: "Tôi không rõ lắm, tiếp đó là người mua nói chuyện với anh ta. Có được hay không đều ở chỗ bọn họ, tôi chỉ là người giới thiệu. Thông báo cho hai bên, nhiệm vụ của tôi liền xong."
"Thời gian thì sao?"
Chước Chước tính toán thời gian, "Cuối tháng mười hai năm ngoái."
"Thời gian cụ thể." Tống Văn truy hỏi, có đôi khi thời gian của sự việc vô cùng quan trọng.
Chước Chước tìm trong điện thoại, "Buổi sáng ngày 25 tháng 12 năm ngoái, rạng sáng lễ Giáng Sinh. Thời gian tìm tôi là hai giờ sáng, lúc thu được tiền là sáu giờ sáng, lần đó rất thuận lợi, cùng ngày đã hoàn thành giao dịch."
Tống Văn ngẫm đến tuyến thời gian, lúc đó là trước khi Trương Thuỵ qua đời, càng trước khi Trần Nhan Thu tử vong. Hiện giờ chỉ dựa vào tin tức này thì bọn họ cũng không có cách nào phán đoán được chuyện "Làm thuê" này rốt cục có liên quan đến hành vi lúc sau của Trần Nhan Thu hay không, điều duy nhất có thể xác định chính là, sau khi "Làm thuê" này Trần Nhan Thu vẫn còn sống.
Tống Văn nghĩ nghĩ lại hỏi: "Trần Nhan Thu làm thuê, đối phương trả bao nhiêu tiền?"
Chước Chước cúi đầu, chậm rãi gấp giấy ăn trong tay: "Tôi cũng không rõ, giá cả là bọn họ tự đàm phán, nhưng mà theo tôi phỏng chừng, dựa theo số tiền trích ra cho tôi để tính thì sẽ không thấp hơn năm mươi vạn." Sau đó cô dừng một chút, "Năm mươi vạn này mua mạng của anh ta, vậy là đủ rồi."
"Về chuyện này cô còn nhớ chi tiết nào nữa không?"
Chước Chước tiếp tục gấp khăn, gấp vô cùng cẩn thận, "Đối phương lúc đó vô cùng sốt ruột, tôi nhớ rõ chuyện này là vì đối phương rất hào phóng, tôi ngủ một giấc tỉnh lại đã thấy thanh toán rồi."
"Cô nói người thuê anh ấy, là ai?"
Chước Chước nói: "Người tìm tôi cũng là người môi giới, người môi giới sẽ giao tiếp với chủ thuê, có người căn cứ vào những chuyện khác nhau để tìm đến những người thích hợp. Bọn họ không chỉ biết một mình tôi, mỗi lần có việc gì thì sẽ tiến hành chọn lọc, tìm được người thích hợp nhất rồi mới làm việc."
Tống Văn khẽ nhíu mày, nghe thế này thì chính là thị trường ngầm rồi, e rằng so với cậu tưởng tượng còn lớn hơn, hơn nữa người mua cùng người bán đều là tự chủ lựa chọn, "Vậy thì lần đó của Trần Nhan Thu thì sao? Người môi giới có đề cập đến ai muốn anh ấy phải làm việc không?"
"Chủ thuê sau lưng thì tôi không biết, cũng không quen biết, lại càng không tò mò." Chước Chước như bị Tống Văn hỏi đến không còn kiên nhẫn, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Lục Tư Ngữ dứt khoát lấy phong thư đựng tiền ra để trên bàn.
Ánh mắt Chước Chước bị phong thư hấp dẫn, như là một cậu bé nhìn thấy chiếc xe đua yêu thích của mình, như là một cô gái nhìn thấy món đồ trang điểm đang ngưỡng mộ trong lòng, như là một người vô cùng đói gặp được mĩ vị nhân gian, cô hơi híp mắt lại: "Về người môi giới này, tôi tiết lộ cho các anh một ít đi, ở Nam Thành có một người phụ nữ có cái tên Ngư Nương Nương chuyên tiếp nhận loại công việc làm thuê này. Thủ hạ của bà ta nuôi đầy tớ, cũng nuôi người môi giới. Đầy tớ là những người yêu cầu phải làm việc đặc biệt trong một thời gian dài, rất nhiều đầy tớ đều là được nuôi từ lúc nhỏ. Làm thuê ngắn hạn sẽ do người môi giới tìm kiếm cung cấp từ trong những người mà chúng tôi chọn ra."
Nói đến đây, Chước Chước lại cúi thấp đầu xuống: "Tôi chỉ là lấy tiền làm việc, những cái khác cũng không biết."
Những người từng làm thuê này sống hay chết, phải đi làm việc gì cô hoàn toàn không quan tâm cũng không chú ý tới, thậm chí phải đi chịu chết thì cô cũng không để ý, nét mặt lạnh lùng kia tựa như thứ đang nhảy lên trong lồng ngực cô không phải là một trái tim bình thường.
"Cô biết làm thế nào để liên lạc được với đối phương không?"
Chước Chước lắc đầu: "Tôi không biết, bởi vì mỗi lần đều là bọn họ liên hệ tôi. Các anh không tra được gì đâu, những người đó rất cẩn thận, bọn họ biết tôi có thể sẽ có được thông tin của bọn họ nên mỗi lần xong một đơn hàng thì sẽ được lọc sạch một lần. Nếu họ biết được những gì tôi tiết lộ ra thì thật sự tôi không chọc nổi vào bọn họ."
"Vậy Trương Thuỵ thì sao? Cô có biết gì về anh ấy không?" Tống Văn bổ sung thêm một câu.
Chước Chước nói: "Anh ta sao, vẫn luôn muốn làm việc nhưng mà vận may lại không tốt như Trần Nhan Thu, đăng ký vài lần......" Cô nói đến đây, muốn nói lại thôi.
Tống Văn nhạy bén chộp được chỗ tạm dừng này: "Sao thế? Bên trong chuyện này có khúc mắt gì sao?"
Chước Chước lắc đầu: "Cũng không xem là khúc mắt, kỳ thật ban đầu người mà chủ thuê chọn là Trương Thuỵ, còn hỏi một số tình huống cơ bản của anh ta, nhưng mà anh ta bỗng dưng nói mình không đi được, hỏi có thể để Trần Nhan Thu đảm đương hay không." Cô nàng thở dài, cúi đầu nhìn hai tay mình, "Trương Thuỵ người này không có vận may gì, lúc trước thế nào cũng không được chọn, thật vất vả được chọn thì lại không thể đi, chỉ có thể đem cơ hội nhường cho bạn mình."
Tống Văn hỏi các vấn đề không sai biệt lắm, thật sự nhịn không được lộ ra chán ghét của mình: "Cô đem cái bị lựa chọn gọi là vận may? Cô không sợ đối phương đang làm chuyện phạm tội trái pháp luật, liện luỵ đến cô sao?"
Chước Chước không trả lời câu hỏi này, quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Tin tức tôi cung cấp có đủ không?"
Lục Tư Ngữ không nói gì, trực tiếp đưa phong thư kia cho cô nàng.
Chước Chước cầm tiền về, ngửi ngửi, dùng đầu ngón tay chà xát rồi cảm nhận tờ tiền, "Trước khi mắc bệnh tôi là một kế toán, khi đó từng làm sổ sách hàng tháng, luôn phải quản lý rất nhiều tiền, tiền này không phải là của tôi nhưng đều phải bị kiểm kê bởi tay tôi. Lúc còn trẻ không biết những thứ này có bao nhiêu quý giá, tới khi mắc bệnh rồi tôi mới yêu chúng nó, tiền giấy còn mới có một loại mùi vô cùng dễ ngửi."
"Sau khi mắc bệnh nhà tôi dần bị khoét thành trống rỗng, tiền làm tóc không có, tiền mua quần áo mới không có, tiền mua thịt cá hoa quả cũng không có, ba tôi đã phải bán đi căn nhà, sau đó còn phải đi vay tiền khắp nơi......" Chước Chước nói xong thì bỏ phòng thư to vào túi, rồi lấy tay nghịch tờ khăn giấy vừa gấp, ánh mắt lướt qua người Tống Văn và Lục Tư Ngữ: "Các anh là cảnh sát đúng không?"
Tống Văn không nói chuyện, Lục Tư Ngữ đặt ly sữa xuống bàn trả lời cô: "Nếu không phạm luật thì sẽ không bắt cô." Ngụ ý, nếu cô phạm pháp thì nói không chừng sẽ.
"Tôi chỉ tò mò, khoản tiền này các anh có được chi trả không?" Chước Chước cúi đầu, hỏi xong bỗng nhếch miệng nở một nụ cười. Tống Văn chú ý đến, thì ra cô nàng có một lúm đồng tiền, cười rộ lên thế này thì rất dễ nhìn, chỉ là lời cô nói lại như một con dao.
"Anh uy hiếp tôi cũng vô dụng, nguyên tắc thì tất cả mọi người đều hiểu nhưng mà chúng tôi chết còn không sợ, chuyện này có là gì chứ? Trói lại đưa ra trước pháp luật cũng tốt, ít nhất trong nhà giam sẽ có người đưa cơm khám bệnh, rất nhiều người trong chúng tôi ngay cả những thứ bảo đảm cơ bản này còn không có đâu. Đối với chúng tôi mà nói, trước khi chết có thể để lại cho người thân một khoản tiền là đủ rồi. Nếu có người cho tôi một trăm vạn để lại cho ba mẹ tôi, bảo tôi bây giờ chết đi cũng được nữa."
Chước Chước cười hỏi hai người trước mặt, tươi cười kia như có độc: "Làm người tốt có thể khiến cho tôi sống lâu thêm hai ngày nữa không?" Không đợi bọn họ trả lời cô đã lắc đầu, sau đó đưa tay vỗ vỗ túi mình, bên trong có một vạn mà Lục Tư Ngữ vừa cho cô, hai mắt cô cong lên hiện ra ý cười, trong mắt loé lên nhiều vệt sáng: "Thế nhưng, nó có thể."
Tống Văn nhìn cô gái đang bơi trong bóng tối này, cô cùng những người khác mà cậu từng tiếp hoàn toàn giống nhau, đều là hai mắt một cái mũi một cái miệng, thế nhưng có chỗ nào đó vẫn không giống nhau, dường như từ sâu tận trong tim thì tính trạng đã xảy ra biến đổi, khiến cho người khác khó để có thể dùng ý thức đạo đức xã hội mà chỉ trích gay gắt cô.
Nếu dùng pháp luật để đánh giá thì về bản chất dường như cô không làm chuyện gì trái pháp luật để có thể bắt giữ, xét xử cô cả. Cô khiến người khác nhìn mà ghê tởm nhưng lại nhịn không được mà đồng cảm với cô.
Lục Tư Ngữ nhìn cô hỏi: "Mắc bệnh vất vả lắm đúng không?"
Chước Chước ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có hơi cao ngạo, dường như muốn nói bản thân không đáng để anh quan tâm đến: "Mắc bệnh giống như rút ra một lá thăm, tôi đúng lúc không có vận may tốt mà thôi. Chờ đến tương lai các anh sẽ biết, đời người chính là một quá trình tan rã cơ thể, chỉ có điều tốc độ này có cái nhanh một chút, có cái thì chậm hơn mà thôi."
Giọng điệu của cô vô cùng bình thản, bên trong lộ ra sẵn lòng chịu cược thì chịu thua nhưng Lục Tư Ngữ lại nhận ra sự quật cường không cam lòng ẩn dưới vẻ bề ngoài đó. Nói xong chuyện cần nói, cô nàng đứng lên chỉnh sửa quần áo nói: "Buổi chiều tôi còn phải hoá trị, đi trước nhé, nhóm cảnh sát tiên sinh, chúc các anh phá án thuận lợi."
Tống Văn nhìn theo bóng lưng của Chước Chước, thở dài một hơi nói: "Cho dù là sắp chết nhưng cuộc đời lại sống thành như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Dù sao cô ấy cũng không phải là hung thủ, hiện tại chúng ta cần phải điều tra rõ xem lúc ấy Trần Nhan Thu đi làm chuyện gì, chuyện này có liên quan đến cái chết của anh ấy hay không? Mà số tiền còn lại đó đang ở nơi nào......" Lục Tư Ngữ nói chuyện, thở dài, "Con người sẽ thay đổi, có lẽ trong quá khứ cô ấy không phải là người như thế."
Chước Chước rực rỡ, đây vốn là một cái tên có nhiệt huyết như lửa.
~ Hết chương 85 ~
Chú thích:
Chước Chước (灼灼): ý là trong từ Chước có bộ hoả ấy, Chước có nghĩa là lửa đốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.