Chương trước
Chương sau
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
LUÂN HỒI
_______________
Sáng sớm ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ án, thiết bị thu hình, đèn bàn, sổ ghi chép trong phòng thẩm vấn đều đã được chuẩn bị tốt.
Tống Văn cùng Phó Lâm Giang ngồi xuống, đối diện là một người phụ nữ trung niên tóc hơi bạc, có chút mập mạp. Người này là con gái của thi thể ông lão ở nhà tang lễ ngày hôm qua.
Căn cứ vào tư liệu thì Đoạn Sinh lớn tuổi mới có con, ba mươi lăm tuổi mới có được một người con gái. Năm nay Đoạn Quân Vận 52 tuổi, đã ly hôn chồng, có một đứa con 27 tuổi, hiện tại cháu trai nhỏ vừa mới hơn một tuổi, người nhà này không thể xem là không có tiền nhưng cũng tuyệt đối cũng không phải giàu có gì.
Phó Lâm Giang hỏi xong những điều trong tư liệu thì đi thẳng vào vấn đề: "Đoạn Quân Vận, là dì đưa cha dì đến Viện dưỡng lão Lạc Hân sao?"
Trên mặt Đoạn Quân Vận mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu: "Đồng chí cảnh sát, tôi không rõ lắm, vì sao tôi lại bị gọi đến Cục cảnh sát thế?" Hiển nhiên bà không quá quen thuộc nơi này. Tống Văn từ trên thân thể bà nhìn ra được một tia thận trọng, đây cũng là câu hỏi và phản ứng phổ biến của phần lớn người khi bị gọi vào cảnh cục. Trước đó trong điện thoại, bọn họ chỉ nói cần Đoạn Quân Vận đến hỗ trợ điều tra, cũng không nói tỉ mỉ rõ ràng.
"Chúng tôi hiện tại mời dì đến hỗ trợ điều tra một vụ án có liên quan, là dì đưa cha dì đến viện dưỡng lão đúng không?" Phó Lâm Giang nhấn mạnh vấn đề.
Đoạn Quân Vận cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi ở nhà còn phải chăm sóc cháu trai, danh tiếng của Viện dưỡng lão Lạc Hân tốt lắm, tôi đưa ông ấy vào đó thì cũng coi như người con gái này đã có lòng hiếu thảo rồi." Bà vừa nói chuyện vừa sửa sang lại chiếc vòng đen giấu trong tay áo mình.
Phó Lâm Giang tiếp tục hỏi: "Cha của dì khi còn sống có một ít bệnh nền đúng không?"
Đoạn Quân Vận gật đầu: "Cha tôi khi còn sống có bệnh tiểu đường nặng, còn có bệnh Alzheimer cũng khá nghiêm trọng, thần trí đã hơi không rõ ràng, có đôi khi không nhận ra được người thân của mình, chúng tôi vẫn luôn tích cực điều trị cho ông ấy." Sau khi trả lời vấn đề, ngẩng đầu hỏi, "Tôi vẫn chưa rõ, các cậu gọi tôi đến có chuyện gì sao?"
Dưới ngọn đèn, bọng mắt của bà khiến cho cả người có chút già nua, tay bà vẫn luôn run run, co quắp bất an.
Tống Văn nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ, thay đổi lý do để từ chối trả lời. Cậu lật tài liệu trước mặt, lật đến một tờ đơn khám nghiệm tử thi cần ký tên: "Cha của dì có thể chết vì bị mưu sát, vì để điều tra chính xác nguyên nhân tử vong của cha dì thì cần phải có người nhà đồng ý tiến hành giải phẫu. Mời dì ký tên lên đơn đồng ý khám nghiệm tử thi, phối hợp công tác của chúng tôi."
Cả người Đoạn Quân Vận run lên, sau khi Tống Văn nói xong thì rõ ràng bà càng bối rối hơn, ngón tay như bị bỏng, cầm bút ném lên bàn: ""Tôi...... Tôi không đồng ý giải phẫu thi thể. Cha tôi năm nay 87 tuổi, là tử vong bình thường, các quy trình cũng không ít, vì sao còn muốn giải phẫu?"
Phó Lâm Giang chỉ chỉ vào vụ án nói: "Chúng tôi vừa nói cho dì rồi, cha của dì có thể là bị người mưu sát, tôi cảm thấy là một người con có cha vừa qua đời, dì hẳn phải sinh ra nghi ngờ với cái chết của cha mình chứ không phải nóng lòng muốn ngăn cản giải phẫu."
Tống Văn nhìn Đoạn Quân Vận, câu trả lời của bà quá mức sốt ruột, giống như tối qua sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát thì luôn suy đoán xem cảnh sát sẽ hỏi gì, sẽ phải trả lời ra sao. Kết quả hiện giờ dường như đã được bà giả thiết qua, là loại tình huống mà bà sợ hãi nhất.
Người phụ nữ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Dù sao cha tôi cũng đã không còn, người già đến tuổi này thì nguyên nhân qua đời còn quan trọng không......" Tựa hồ bà đang giải thích cho phản ứng vừa rồi của bản thân, nhưng càng tô lại càng đen.
"Nguyên nhân tử vong đương nhiên là quan trọng, bất kể là ít hay nhiều tuổi thì chỉ cần không phải là tử vong bình thường, cảnh sát đều cần phải sắp xếp điều tra." Phó Lâm Giang không chút lưu tình mà đâm thủng, "Phản ứng của dì thế này khiến tôi có cảm giác dì đã sớm có chuẩn bị với cái chết của cha dì."
"Mặc kệ thế nào, người chết là lớn nhất, tôi không hy vọng thi thể của cha tôi bị giải phẫu." Đoạn Quân Vận cắn răng nói, "Vất vả cả đời, ngay cả cái xác nguyên vẹn cũng không có."
Tống Văn lấy lại tài liệu: "Thông thường mà nói thì khám nghiệm tử thi phải được người nhà ký tên thì mới có thể tiến hành. Thế nhưng căn cứ vào điều 129 luật Tố tụng Hình sự mới nhất, khi xuất hiện tử vong bất thường, cơ quan công an có quyền quyết định khám nghiệm tử thi và thông báo cho người nhà có mặt. Người nhà nếu không đồng ý ký tên thì coi là từ chối khám nghiệm, tất cả trách nhiệm sẽ do người nhà gánh vác."
Tống Văn nhấn mạnh từ "Người nhà gách vác", cậu nói rất chậm, cậu xác định Đoạn Quân Vận nghe hiểu ý tứ của cậu. Đoạn Quân Vận tựa hồ lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt trở lại, biểu hiện vừa rồi của bà đã có sơ hở.
Tiếp đó Tống Văn dời đi đề tài, "Trước đây viện trưởng Viện dưỡng lão Lạc Hân từng tìm dì nói chuyện phải không?"
"Cái đó chỉ là trao đổi bình thường tình hình bệnh của cha tôi."
"Sau đó dì chuyển ba vạn vào tài khoản của viện dưỡng lão."
"Đó là...... Đó là chuẩn bị tiền mai táng cho cha tôi."
"Khi đó dì liền chuẩn bị với cái chết của cha dì sao?"
"...... Tình hình của ông ấy không tốt lắm."
"Vì thế sau đó ba ngày, cha của dì qua đời một cách bình thường?" Tống Văn muốn hỏi chính là câu này, thời gian quá mức trùng hợp rồi.
Đoạn Quân Vận dừng một lát, nhỏ giọng gật đầu: "Phải."
"Vậy thì dì có thể giải thích một chút về mười lăm vạn kia đã đi về đâu hay không?"
Đoạn Quân Vận trầm mặc không nói gì.
"Nếu Viện dưỡng lão Lạc Hân tiến hành tiêm thuốc cho cha dì, khiến ông ấy tử vong, hơn nữa trước đó đã báo cho dì biết trước, mà hiện tại dì lại từ chối hợp tác với cảnh sát...... Thì dì chính là đồng loã, một đồng phạm trong vụ án mưu sát cha dì." Biểu tình Tống Văn càng nghiêm túc hơn.
"Cậu có ý gì? Cành sát các cậu nói chuyện thì phải có chứng cớ! Tôi chỉ là phối hợp điều tra! Các cậu...... Các cậu làm sao có thể lên án tôi như vậy chứ!" Đoạn Quân Vận lập tức nổi giận, bà mở to hai mắt, khua tay, "Tôi sao có thể mưu sát cha tôi chứ?"
Tống Văn nhìn Đoạn Quân Vận, tựa như có thể xuyên qua xương sườn mà nhìn thấu tấm lòng dơ bẩn của bà: "Bởi vì ông ấy sinh bệnh, dì cảm thấy ông ấy chính là một gánh nặng......"
Đoạn Quân Vận nghiến răng tức giận, "Các cậu...... Các cậu đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, cậu có biết trong nhà có một ông lão sinh bệnh là cảm giác thế nào không? Ông ấy thậm chí ngay cả tên cậu cũng sẽ gọi sai, ông ấy sẽ biến thành một người xa lạ vô cùng, một người quái gở ăn uống cũng rơi lung tung, chỉ biết mắng chửi người khác. Ông ấy cần phải dùng tiền, dùng rất nhiều tiền, ông ấy ngay cả cơ thể mình cũng không khống chế được, không hề có tự chủ, mỗi ngày đều phải thay vài cái nệm, tôi nói mãi cũng không có tác dụng. Tình trạng ông ấy như vậy chính là đem cả cuộc đời tôi đi vào một cái động không đáy! Cho dù như vậy, cho dù như vậy thì......" Bà cúi đầu, trong mắt đã có nước, bàn tay từ từ siết chặt lại.
"Cho nên dì giết cha dì?"
Đoạn Quân Vận nghiến răng chặt hơn, hai mắt trợn lên, cả người đều là phẫn nộ, "Không phải, tôi không có! Cha tôi là qua đời tự nhiên!"
Nói đến đây, Tống Văn nhìn người phụ nữ trước mặt mở miệng nói: "Không biết năm đó khi dì bệnh nặng, cha dì có lựa chọn giống thế này hay không?"
Nghe được lời này, mắt Đoạn Quân Vận giật giật, bà đột nhiên nhớ lại ngày xưa. Khi bà tám tuổi đã mắc phải viêm phổi vô cùng nghiêm trọng, khi đó tất cả bác sĩ đều nói không cứu được, ngay cả bệnh viện cũng không mong muốn nhận điều trị cho bà, là cha bà đã ôm bà đi đến từng cái từng cái bệnh viện. Bọn họ ngủ trên hành lang bệnh viện, lúc đó bà phát sốt rất cao, được che chở bằng chiếc áo khác dài mà nằm trong lòng ngực cha mình, qua một lúc thì cha bà sẽ dùng vải xô ẩm mà xoa đôi môi khô khốc của bà.
Đêm dài tựa như vĩnh viễn sẽ không có mặt trời xuất hiện, bà chỉ có thể nắm chặt tay của cha mình, nghe ông một lần lại một lần cầu xin bác sĩ.
Nghe cha nói với bà...... Ba sẽ ở cùng con, ba sẽ không từ bỏ con.
Cầu xin mọi người, cứu lấy con gái tôi.
Cơ thể Đoạn Quân Vận đột nhiên run rẩy, nước mắt theo hai má chảy dọc xuống.
"Ba......"
Bọn Tống Văn lúc trước xem qua tư liệu của Đoạn Quân Vận, biết được bà từng bị bệnh nặng, lúc tiểu học đã phải tạm nghỉ học một năm, một khi lỗ hổng được mở ra thì những thứ sau đó sẽ thuận lợi hơn. Phòng tuyến tâm lý của người trước mặt đã bị phá tan, bọn họ muốn từ phản ứng của bà mà chiếm được chân tướng, tất cả bọn họ còn thiếu chỉ là một khẩu cung.
Nhìn Đoạn Quân Vận khóc rống, Phó Lâm Giang nói với bà: "Bà Đoạn, mời dì sắp xếp chỉnh lý lại lời khai của mình, xét thấy người nhà như dì có thể bị người dẫn dắt sai lầm, nếu phối hợp với công tác của cảnh sát thì chúng tôi sẽ đưa ra mức án thích đáng nhẹ nhất. Nhưng mà cơ hội này chỉ có một lần."
Đây là một kết nối thẩm vấn bình thường, nhiều nghi phạm khi đến đây sẽ vội vàng lo lắng mà đem chân tướng phun ra nhanh chóng.
Sắc mặt Đoạn Quân Vận tái nhợt, tay bà nắm tóc, cả gương mặt có chút bối rồi vặn vẹo. Ngón tay bà chợt chạm vào một vết sẹo trên trán, đột nhiên ngừng động tác, bà nhớ đến đây chính là vết thương do cha bà không lâu trước đây dùng gạt tàn thuốc đánh bà mà lưu lại, khi đó cha bà như một kẻ điên, gương mặt dữ tợn, bởi vì bà quên mua thuốc cho ông mà ông đã dùng gạt tàn thuốc đánh vào đầu bà, mặc kệ bà gào khóc. Lúc cảm nhận loại đau đớn thấu xương này chính là phút giây bà bùng lên, lòng bà đã chết, muốn thoát khỏi địa ngục này, hy vọng ông lão trước mắt chết đi.
Trong đầu bà như cuồn cuộn sống biển, kí ức mới này rất nhanh đã bao trùm lên chuyện quá khứ cảm động, trong nháy mắt Đoạn Quân Vận liền tỉnh táo lại. Đó đã không còn là cha bà mà là một ác quỷ. Hiện tại tất cả đều đã qua rồi, cha bà đã chết! Bà đã được giải thoát, không có gì phải sợ cả. Hiện giờ bà có cuộc sống của mình, có gia đình mình, bà cũng không còn thuộc về một mình cha bà nữa.
Đoạn Quân Vận đột nhiên phản ứng lại.
Bẫy, hết thảy đều là bẫy của cảnh sát......
Tâm trạng Đoạn Quân Vận bỗng nhiên ngưng lại, bà giữ vững ý nghĩ của mình, khàn khàn mở miệng nói: "Các cậu nếu có nghi ngờ thì đi hỏi những người khác trong nhà đi."
Tống Văn cùng Phó Lâm Giang có chút ngạc nhiên với thái độ đột ngột chuyển biến của bà. Vừa nãy bọn họ còn tưởng rằng trận thẩm vấn này lập tức sẽ xong.
Người phụ nữ trước mặt chậm rãi ngồi ngay ngắn lại, trong mắt vẫn còn mang theo nước, cả người như vừa mắc phải một cơn mưa to, vô cùng chật vật. Chỉ là trong mắt bà đã xảy ra biến hoá vi diệu, có chút hung ác cùng nham hiểm, "Nếu các cậu có thể làm mà không cần sự đồng ý của tôi thì đã sớm giải phẫu thi thể của cha tôi, vì sao lại phải tốn thời gian ở trong này mà tra hỏi tôi chứ?"
Tống Văn nhướng mày, đây đúng là chỗ mấu chốt của cuộc thẩm vấn, đúng là bọn họ đã sử dụng điểm này để lừa gạt Đoạn Quân Vận.
"Dù sao tôi cũng không ký tên." Đoạn Quân Vận dùng đôi mắt đã sưng lên nhìn hai người đối diện, thanh âm run nhè nhẹ mang theo lạnh lùng, "Các cậu căn bản là không có chứng cứ chứng minh cha tôi bị giết đúng không? Tôi lặp lại lần nữa, cha tôi là tử vong tự nhiên."
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Phó Lâm Giang liền trực tiếp bùng nổ, "Rốt cục là vì sao chứ, rõ ràng chỉ còn một chút nữa......"
Ngược lại Tống Văn vẫn còn bình tĩnh mà khuyên anh: "Có thể vừa rồi chúng ta dồn ép quá chặt nên làm mất đi dấu vết, nhưng mà đây lại là chuyện tốt. Hỏi như vậy mà vẫn chưa ra thì hoặc là Bạch Lạc Nhuế thật sự trong sạch rõ ràng minh bạch, đây hẳn là may mắn của chúng ta khi không có nhiều nạn nhân. Hoặc là Viện dưỡng lão Lạc Hân cũng có vấn đề, Đoạn Quân Vận đang nối dối, mà chỉ cần nói dối thì sẽ phải dùng những thứ khác để làm cho tròn vẹn, không sợ không tìm thấy dấu vết."
Phó Lâm Giang nói: "Cậu cũng nghĩ thoáng thật."
Tống Văn nói: "Vốn chính là như vậy mà, sự thật thì không thể làm giả, cái giả cũng không thể thành thật. Còn có nhiều người nhà như vậy, nếu trong đó có vấn đề thì vẫn sẽ có đầu mối mới, cũng không thể trông cậy vào một phần khẩu cung là có thể đủ để đột phá vụ án được."
Phó Lâm Giang đi qua, đặt mông lên bàn bên cạnh, vẫn còn tức giận mà ôm hai tay nhìn Tống Văn: "Tôi nghĩ không thông......"
Tống Văn ngẩng đầu hỏi: "Nghĩ không ra chỗ nào?"
"Cậu nói xem, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm phương hướng điều tra rồi sao? Bạch Lạc Nhuế thật sự là một doanh nhân trong sạch minh bạch? Quản lý viện dưỡng lão đặc biệt tốt sao? Người nhà của ông cụ đã mất thật sự chỉ là thanh toán chi phí mai táng? Mà chuyện Trương Bồi Tài tử vong không hề có liên quan gì đến bọn họ?" Khi logic và suy luận đi vào ngõ cụt, Phó Lâm Giang bắt đầu đưa ra một giả thiết khác, tuy rằng phần trăm có thể cực kỳ nhỏ nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn phủ nhận nó.
Tống Văn nhíu mày hỏi anh: "Anh tin đó là sự thật sao?"
Phó Lâm Giang lắc lắc đầu, thậm chí anh còn hy vọng suy luận củaTống Văn có thể thuyết phục anh.
"Bởi vì kết quả thẩm vấn Đoạn Quân Vận đã vượt quá suy đoán của anh nên anh mới bắt đầu suy nghĩ như thế đúng không?" Tống Văn nhẹ giọng nói.
Hiện tại điều tra của bọn họ chỉ có thể thấy được từng chút từng chút một, giống như ếch ngồi đáy giếng, nhưng vẫn còn thiếu một phần nhân tố then chốt để kết nối tất cả lại với nhau.
Phó Lâm Giang nói ra hoang mang trong lòng: "Mười tám năm trước, vì bắt Hạ Vị Tri mà dân chúng Nam Thành phẫn nộ trên dường phố vây quanh Viện dưỡng lão Vu Sơn, yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ. Thế nhưng hiện tại chúng ta nghi ngờ ông cụ bị Bạch Lạc Nhuế sát hại, vô luận là đúng đường hay không thì cũng không có một ai đứng ra nói câu nào. Cậu nói xem, là thói đòi thay đổi hay con người đã thay đổi? Hay căn bản là chúng ta đã sai lầm rồi?"
Tống Văn cúi đầu nói: "Nhất định trong điều tra của chúng ta có chỗ sơ hở nào đó mà chúng ta chưa biết nên mới xuất hiện tình huống hiện tại."
Trực giác của cậu cho rằng cái chết của ông cụ này nhất định có vấn đề, nhưng mà điều gì đã khiến những người này giữ kín như bưng vậy chứ, đội hình đặc biệt đoàn kết, không có lấy một kẻ phản bội?
Là ai giết Trương Bồi Tài?
Giao điểm của Bạch Lạc Nhuế và Hạ Vị Tri là gì......
Một cái bí ẩn còn chưa được giải đáp thì lại xuất hiện một cái bí ẩn mới, từ khi vụ án bắt đầu đến nay thì tất cả giống như một cái mạng nhện, tựa như cậu đang đứng trong lớp sương mù, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy từng đường đi nhưng lại không thể nhìn thấy rõ ràng toàn cục.
Tống Văn bỗng hy vọng có thể có Lục Tư Ngữ bên người, nếu hôm nay người bên cạnh cậu lúc thẩm vấn là Lục Tư Ngữ thì sẽ như thế nào nhỉ? Anh có thể nhìn thấu nội tâm của Đoạn Quân Vận, xoay chuyển được tình thế hay không?
Tuy rằng cậu và Phó Lâm Giang phối hợp rất ăn ý nhưng lối suy nghĩ của hai người vẫn có chỗ tương đồng. Lục Tư Ngữ thì không như vậy, chỉ cần anh ấy có ở đó thì sẽ luôn đưa ra những ý kiến cùng góc nhìn khác nhau, lối suy nghĩ của hai người dung hợp lại với nhau là có thể chắp vá ra một sự thật đầy đủ......
Tác giả nói ra lời trong lòng: Sự thật chứng minh không có Tư Tư là không được, buổi tối Tư Tư sẽ login và bắt đầu vén màn sự thật.
~ Hết chương 59 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.