"Tất cả là do một mình tôi làm." Chung Tình gục đầu xuống nhẹ nhàng nói.
Buổi chiều bốn giờ ba mươi sáu phút, trong cục cảnh sát Nam Thành, Tống Văn vừa làm xong một cái thẩm vấn đi ra thì nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình. Ngọc đèn màu trắng đem cô chiếu đến rõ ràng, Tống Văn có thể nhìn thấy vài sợi tóc rơi trên trán, nơi khoé mắt có vài nếp nhăn, lông mi cụp xuống che khuất đôi mắt cô.
Tống Văn đang nghe Mã Minh Huy kể lại rõ ràng sự việc thì nghe tin tức Chung Tình đến tự thú, cậu vạn lần không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Vụ án này hoặc là không có nghi phạm hoặc là có hai nghi phạm. Lúc trước cậu có hoài nghi Chung Tình nhưng lại không bắt cô bởi vì một trong các nguyên nhân là do trên người Chung Tình có một loại khí chất thờ ơ làm cho người khác nghĩ đến bốn chữ ---- tâm như tro tàn. Cô giống như một con bướm chìm trong nước, lơ lửng theo gợn nước, ngay cả khí lực để giãy dụa cũng không có. Cậu khó có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này có thể đâm ra một dao trí mạng kia.
Cô không có cảm xúc mạnh mẽ khi giết người, thậm chí đã tuyệt vọng trong cuộc sống, những gì còn lại chỉ là một cái xác không hồn. Mà hiện tại, người phụ nữ ngồi đối diện cậu lúc này, không còn gì có thể giữ lại, không tìm ra được một tia chống cự hay phòng bị nào, dường như là đem cuộc sống cùng thân thể mình xé ra bày trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-hinh-su-trinh-sat/241943/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.