So với Luyện ngục trần gian bên ngoài, thì nơi này có thể gọi là tiên cảnh.
Ngay lúc bọn họ nhảy vào, Li Vẫn cũng đã cảm nhận được có kẻ xâm nhập. Hắn đứng trên vách núi, chờ đối phương tìm tới cửa. Phía sau hắn là những tên tay sai áo đen trung thành và tận tâm, cùng với một đám yêu ma quỷ quái bởi vì Bị Hí thức tỉnh mà được thả ra.
“Hoanh nghênh quang lâm, đệ muội. Còn có… Lão Bát đúng không?” Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Li Vẫn khẽ nở nụ cười.
Tuy rằng nụ cười kia đẹp đến kinh người, nhưng Diêu Nhiếp chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh: “Em dâu cái đầu mi! Ông đây là đàn ông nhé, mi không nhìn thấy à?!”
Toan Nghê nhịn không được trách cứ: “Lão Nhị, là ngươi thật sao?! Sao ngươi lại hồ đồ như vậy?! Làm thế này Thiên đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Li Vẫn cười lạnh: “Ha ha ha, không bỏ qua cho ta? Ta làm thế này là có tên Ngọc Đế kia ngầm đồng ý đấy! Hắn ban cho ta thần lực, chỉ để tiêu diệt nhân gian. Ta chẳng qua là làm theo ý của bọn hắn mà thôi. Lão Bát, ngươi không quên mối hận và ơn đức của đại ca năm đó chứ? Đại ca sẽ sống lại, ngươi không muốn gặp lại hắn sao?”
Toan Nghê thở gấp: “Với phẩm cách của đại ca, cho dù hắn thật sự sống lại, hắn cũng không thể nào vui sướng nổi! Huống chi, thứ thức tỉnh không phải là đại ca của chúng ta, mà là Địa ngục Tu La!”
Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112533/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.