Nhai Xế lập tức kiểm tra xem Diêu Nhiếp có bị “tổn thất” gì không: “Em không sao chứ? Tên kia không chiếm được tiện nghi gì chứ?”
Diêu Nhiếp phủi bụi trên người, kéo phẳng quần áo nhàu nhĩ rồi mới nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy? Cậu ta chỉ muốn tấn công em thôi, hình như là muốn cào da em ra.”
“Sao tự dưng các người lại đánh người thế hả?! Công ty chúng tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của mấy người!” Trợ lý vội vàng xem xét thương tích của Nghiêm Sơn, may mà thoạt nhìn đều là bị thương ngoài da. Nhưng ý thức của Nghiêm Sơn vẫn không rõ ràng, cả người nóng nảy cuồng bạo, y hệt như kẻ đang lên cơn nghiện.
Nhai Xế lạnh lùng lườm gã một cái, Diêu Nhiếp biết chắc hắn lại muốn bùng phát, nên vội vàng kéo tay hắn lại, vỗ về xoa dịu. Sống chung lâu như vậy, anh cũng đã học được cách thuần phục chó dại như thế nào rồi.
Nhưng Diêu Nhiếp cũng không phải là quả hồng mềm, mà để cho người ta muốn nắn thế nào thì nắn: “Chúng tôi đây là tự vệ, rõ ràng là cậu ta tấn công tôi trước! Tôi thấy cậu ta ngã trên sàn, vốn muốn đỡ cậu ta dậy, ai mà biết cậu ta lại đột nhiên tấn công tôi chứ?”
Trợ lý biến sắc, Diêu Nhiếp cũng nhận ra, xem ra đây cũng không phải là lần đầu Nghiêm Sơn phạm phải việc này.
“Không phải cậu ta hút thuốc phiện đấy chứ?” Diêu Nhiếp nghi ngờ nhìn trợ lý.
“Không phải! Anh đừng, đừng có mà nói bừa!” Trợ lý vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112516/chuong-18-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.