“Cô chủ, mời dùng cơm.” Quản gia từ đầu đến cuối đều không hề bật đèn. Hoặc là, trong căn phòng này căn bản cũng không có lắp đèn.
Cô bé vươn đôi tay gầy trơ xương như que củi, ngay cả trên tay cũng che kín những đường vân màu đỏ. Cô bé bốc thứ trong khay lên, cũng không cần dùng đến bát đũa (1),cứ thế bốc bỏ thẳng vào miệng nhai. Cũng không biết thứ cô bé ăn là gì, nhưng dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn pin, chỉ thấy chất lỏng màu đỏ tươi chảy dọc theo hai bên mép.
Quản gia không đành lòng nhìn thêm nữa, vội soi đèn sang hướng khác. Ông nói: “Cô chủ xin cứ chậm rãi dùng bữa.” Liền xoay người rời khỏi căn phòng âm u này, miệng bật ra một tiếng thở dài đầy thương hại.
Cửa phòng đóng lại, cảnh tượng đẫm máu kia lại quay về với bóng tối.
…………………………………….
“Điểm Tâm, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của phụ thân em đúng không?” Bệ Ngạn đặt tờ báo trong tay xuống hỏi. Đúng là người giàu nhất thành phố G có khác, ông ta tổ chức tiệc mừng thọ mà ngay cả báo địa phương cũng phải đăng tin.
Trần Điển Hâm được hắn nhắc mới nhớ ra: “A, đúng rồi. Em suýt nữa thì quên mất.” Tuần trước chú Triệu mới vừa gọi đến nhắc nhở y, bảo y hôm nay về nhà đứng ra tổ chức tiệc mừng thọ cho bố.
Bệ Ngạn để ý thấy người yêu nhíu mày, liền hỏi: “Sao vậy? Em không muốn về à?”
Trần Điển Hâm gật đầu. Thành thật mà nói, Trần Điển Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112513/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.