Nhân sinh bát khổ: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, sở cầu bất đắc khổ, ngũ ấm sí thạnh khổ (1). Tám loại thống khổ này, gần như là người nào cũng phải trải qua. Trốn không thoát, tránh không được. Vậy theo bạn thì loại nào mới là loại đau khổ tột cùng trong đời người?
……………………………………….
Miếu Tiêm Vân nằm ở vùng núi ngoại ô thành phố G, vị trí địa lý khá hẻo lánh, Nhưng nghe nói Thần Phật ở đó rất linh nghiệm. Cho nên, hương khói còn thịnh vượng hơn nhiều so với Vân Thiên cung ở trong nội thành.
Trong màn hương khói lượn lờ, một người phụ nữ thành kính quỳ lạy trước tượng Thần, miệng lầm bầm vài câu, như gửi gắm tâm nguyện: “Tên chết tiệt nhà con chê con hoa tàn ít bướm, ở bên ngoài làm đủ chuyện mờ ám, nuôi một đám hồ ly tinh. Cũng không nghĩ thử xem, năm đó nếu không dựa vào quan hệ của bố con, hắn sao có thể thăng chức nhanh chóng, trở thành lãnh đạo cấp thành phố như bây giờ chứ?! Hơn nữa, con hồi đó dù sao cũng là hoa hậu giảng đường, chính là mắt mù nên mới thích cái tên nghèo kiết xác kia. Cầu xin Diêu Tiên hiển linh, cho con lấy lại được tuổi thanh xuân, chiếm lại trái tim của cái tên chết tiệt kia. Nếu Diêu Tiên linh nghiệm, con nhất định sẽ tạ ơn thật chu đáo!”
Cầu nguyện xong, người phụ nữ bắt đầu xin keo (2). Người trông coi ngôi miếu nhìn thoáng qua “thánh giao” hiện ra trên mặt đất rồi nói: “Diêu Tiên đã đồng ý lời cầu xin của con. Nhưng mà sau khi chuyện thành công rồi, con phải mang thứ quý giá nhất của con đến tạ ơn.”
Người phụ nữ vui sướng ra mặt, không ngừng gật đầu nói: “Nhất định ạ! Nhất định!”
…………………………..
Kể từ tối qua khi Nhai Xế đuổi theo vào giấc mơ cứu mình xong quay trở về, thì hình như có gì đó khang khác.
Cho đến hôm nay tỉnh dậy từ trong giấc mơ, còn tưởng rằng đây chẳng qua là mình ngủ mơ mà thôi. Sau đó lại nghe chính miệng Nhai Xế nói mới biết được, đó không phải mơ, mà là có kẻ ở phía sau giở trò, dẫn anh vào cảnh trong mơ, muốn nhiếp hồn anh đi.
Tuy rằng sau đó Nhai Xế có đuổi theo bắt hung thủ, nhưng lại bị người ta giữa đường cản trở, đành phải thất vọng quay về. Nhưng cũng đâu đến mức phải uể oải như thế chứ? Diêu Nhiếp cũng không hiểu nổi, người yêu mình bị làm sao nữa? Chẳng lẽ rồng đực cũng sẽ “mỗi tháng luôn luôn có vài ngày như thế” sao?:]]
Càng trùng hợp hơn đó là, nghe Tam Vô nói, tối hôm qua Khâu Tiểu Thần cũng suýt bị bắt đi. May mắn thằng quỷ nhỏ Ngụy Kinh Hồng kia không đơn giản, đã sớm liệu trước sẽ xảy ra chuyện như vậy. Ngụy Kinh Hồng bảo Lạc Đan Thanh giăng kết giới trong phòng của nó, để cho hung thủ như cá trong chậu, vào được nhưng ra không được!
Càng làm Diêu Nhiếp cảm thấy giật mình hơn chính là, người phút cuối bắt được tên hung thủ khó giải quyết kia lại là Trầm Kinh Phàm! Diêu Nhiếp nghĩ không ra, anh vẫn nghĩ Trầm Kinh Phàm là người bình thường, bởi nếu trên người y có linh khí, thì với “Hoả nhãn kim tinh” bây giờ của anh đã sớm phát hiện ra rồi. Dù làm thế nào đi nữa, anh cũng không nhìn ra được một chút dấu vết linh lực nào trên người đối phương. Nhưng mà, nghe nói là y dùng tay không bắt được tên hung thủ kia, sau đó trói gô lại. Hơn nữa, trong toàn bộ quá trình, tên hung thủ lại không hề có sức phản kháng. Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nhai Xế thả hộp cơm xuống. Diêu Nhiếp liếc nhìn, phát hiện hắn chỉ mới xới xới vài miếng, còn lại hơn phân nửa. Tuy Nhai Xế không ăn nhiều như người anh em Thao Thiết của hắn, nhưng chắc chắn sức ăn vẫn bằng một người đàn ông trưởng thành bình thường. Hôm nay hắn ăn ít như vậy, thật sự có chút khác thường.
Diêu Nhiếp quan tâm hỏi: “Ăn xong rồi à?”
Nhai Xế gật đầu. Hắn xưa nay đều trưng ra cái vẻ mặt bài poker, nên Diêu Nhiếp cũng đoán không ra trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, đành phải hỏi thẳng: “Sao thế? Ăn được ít vậy, em thấy anh hôm nay hơi lạ đó.”
Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng vẫn nuốt mấy lời nói đã vọt lên tận miệng xuống, đứng dậy đi rót nước uống.
Diêu Nhiếp bị hành động của hắn làm cho rối trí, vội đứng dậy chạy theo, không ngờ hấp tấp thế nào lại va phải một người.
Có thứ gì đó rớt xuống khỏi tay đối phương, Diêu Nhiếp vội vàng xin lỗi, giúp anh ta nhặt lên mấy thứ đặc sản địa phương rơi đầy trên đất, xem ra người này gần đây mới từ Giang Chiết (Chiết Giang và Giang Tô) du lịch về. Diêu Nhiếp đưa bột cua và cua quấn đậu chiên vàng cho đối phương, liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi gấp gáp quá, đụng trúng cậu rồi.”
Bởi vì bột cua được đựng trong lọ thủy tinh, nên khi đối phương cầm trong tay, đã thấy nước sốt bị rỉ ra ở chỗ mấy vết nứt. Diêu Nhiếp càng thêm ngượng ngùng: “Hay, hay là, tôi đền cho cậu nhé?”
Đối phương khoát tay: “Không cần đâu, anh cũng đâu phải cố ý.”
Diêu Nhiếp thở phào nhẹ nhõm, may mà đây là một người biết phân biệt phải trái, không có xét nét tới cùng: “Này, thật sự xin lỗi. Cậu xem, tôi đây lỗ mãng quá rồi, mấy thứ này không phải là cậu mang đi tặng đấy chứ?”
“Dù sao cậu ấy hơn phân nửa là sẽ không nhận.” Đối phương nói xong khóe miệng khẽ nở nụ cười, mang theo chút chua sót và bất đắc dĩ.
Diêu Nhiếp giờ mới chú ý đến ngoại hình của người này. Dáng vẻ của đối phương khá nghiêm trang, hình dáng thân thể cường tráng, góc cạnh rõ ràng. Dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn giống như một quân nhân.
Diêu Nhiếp còn muốn nói xin lỗi, nhưng thấy Nhai Xế đã bưng hai ly nước đến. Anh bước lên trước nhận lấy ly nước của mình, phải biết rằng, để cho Long tử điện hạ phục vụ mình, thì buổi tối chính mình phải ở trên giường phục vụ lại hắn!
Đến khi anh quay đầu lại, thì người vừa nãy đã đi mất rồi.
…………………………………..
Từ Lỗi cách cửa sổ thủy tinh, từ xa đã nhìn thấy Bạch Lộ Dương ngồi trong quán cafe. Một thời gian không gặp, cậu ấy vẫn luôn nổi bật như vậy. Cậu ấy có một mái tóc đen óng mềm mại, làn da trắng nõn, gương mặt mang vẻ đẹp trung tính tinh tế, và cả khí chất u buồn bí ẩn kia nữa, tất cả đều rất xứng với một thân quần áo trắng tinh kia. Cho dù chỉ là yên lặng ngồi trên ghế phớt lờ mọi thứ, thì cũng đã đủ để trở thành tiêu điểm của mọi người.
Có lẽ cũng chỉ có cậu ấy mới có khí chất mặc cái loại áo trắng quần trắng xưa cũ này, mà không khiến người ta cảm thấy chán ghét? Từ Lỗi nghĩ thầm. Trong khoảnh khắc, anh thậm chí không muốn đi vào phá vỡ hình ảnh yên tĩnh xinh đẹp kia.
Đáng tiếc đối phương đã phát hiện ra anh, Bạch Lộ Dương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi chân mày xinh đẹp lập tức chau lại.
Đáy lòng Từ Lỗi trào lên chút khổ sở, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ mỉm cười, bước vào quán café.
“Tiểu Dương, cậu gầy quá.” Từ Lỗi tỉ mỉ nhìn người trước mặt.
Đối phương lạnh lùng nhìn anh, dường như không muốn trả lời.
Từ Lỗi đã quen với việc đối phương lấy thái độ này đối xử với mình, anh cũng không nổi giận, còn không ngừng cố gắng khơi chủ đề: “Cô chú ở nhà có khỏe không?”
Bạch Lộ Dương khẽ nhấp một ngum café, vẫn không trả lời.
Nụ cười trên mặt Từ Lỗi dần dần phai nhạt, anh đặt mấy thứ cầm trên tay lên bàn, đưa cho Bạch Lộ Dương: “Tớ gần đây có đi công tác đến Giang Chiết, mấy thứ này là đặc sản ở đó. Cậu từ nhỏ đã thích ăn cua mà, cậu nhìn này, tớ mua bột cua còn có cả…”
Anh còn chưa nói hết câu, đối phương đã ngắt lời không chút nể nang: “Đủ rồi! Tôi đến đây không phải để nghe mấy lời nhảm nhí này của cậu! Ai cũng sẽ thay đổi, tôi bây giờ đã chẳng còn thích ăn cua nữa rồi, nhìn thấy cua cũng giống như nhìn thấy cậu vậy, đều làm cho tôi ghê tởm buồn nôn!” Nhìn thấy trên gương mặt Từ Lỗi hiện lên vẻ tổn thương, trong lòng cậu liền cảm thấy vui sướng. Cậu biết, đây chính là thứ vũ khí trả thù hắn ta tốt nhất của mình.
Bạch Lộ Dương lấy tư thế của kẻ chiến thắng, lạnh lùng cao ngạo nói: “Đưa vật kia cho tôi, giữa chúng ta liền không còn liên quan gì nữa! Tôi cũng không muốn gặp lại cậu.”
Từ Lỗi vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười kia bởi vì đau khổ tận đáy lòng mà có vẻ tan thành từng mảnh vụn, lực bất tòng tâm, cũng không khác gì khóc. Tay anh run rẩy không thể kiểm soát được, từ túi lấy lấy ra một chiếc nhẫn. Đó là một chiếc nhẫn theo phong cách đơn giản, cổ điển của nam giới.
Bạch Lộ Dương nhận lấy chiếc nhẫn, trân trọng đeo vào ngón áp út của mình. Cậu hôn lên chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, trong cảm xúc khổ sở có mang theo chút ngọt ngào, tựa như thông qua chiếc nhẫn này, cậu có thể nhìn thấy người đàn ông đã sớm qua đời kia.
Hai tay Từ Lỗi đặt dưới bàn, siết chặt lấy khăn trải bàn. Chiếc nhẫn là di vật của người nọ, nếu dựa theo đúng trình tự, thì nó hẳn phải được giao lại cho người nhà của người nọ. Nhưng Từ Lỗi lại bí mật trộm nó ra, chỉ vì muốn hoàn thành nguyện vọng của Bạch Lộ Dương, cũng vì muốn cứu chuộc cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Từ Lỗi từng vô số lần ảo tưởng đến cảnh tượng mình trao nhẫn cho Bạch Lộ Dương, nhưng anh không ngờ lại là trong hoàn cảnh như bây giờ.
Bởi vì người mình yêu nhất đeo nhẫn, không phải là để giữ chặt cậu ấy bên cạnh mình, mà là để cho người nọ mãi mãi ở lại trong trái tim của cậu ấy, còn nói lên rằng mình và cậu ấy sẽ xa nhau vĩnh viễn…
Nỗi khổ trong đời người rốt cuộc là ái biệt ly, là oán tăng hội của Bạch Lộ Dương? Hay là sở cầu bất đắc của Từ Lỗi đây?
Điều này chỉ có người trong cuộc mới có thể nhận ra.
………………………
Chú thích:
Thánh giao: khi xin (gieo) keo, nếu gieo được một bằng một lồi (một âm một dương): thì gọi là “Thánh bôi” hoặc là “Thánh giao”. Tức là Thần linh đã đồng ý, hoặc là công việc sẽ thuận lợi.
………………………………………………………………
tên mấy món ăn là t chém á.
(1) Nhân sinh bát khổ: để hiểu rõ hơn các bạn có thể vào đây.
(2) Tìm hiểu về “Xin keo” các bạn vào đây.:v
Ps: Hơi mang tính cá nhân một chút cơ mà, t ứ thích bạn Bạch Lộ Dương lắm. Có lẽ tiến độ hồ sơ này hơi chậm vì lí do nho nhỏ là ta cứ làm đến cái đoạn có bạn ấy là mất hứng. T..T người ta ứ thích ngược, ngửi thấy mùi trung khuyển công tra thụ nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]