Ông lão trông rất tiều tụy, gần đất xa trời, nhưng hai mắt lại sáng ngời lạ thường, nhìn chằm chằm Tam Vô giống như chim ưng rình mồi.
“Cậu cần gì?”
“Vào xem thử thôi ạ.”
Tam Vô nhìn một lượt khung cảnh trong gian hàng, chỗ này ánh sáng mờ mờ ảo ảo, trên sàn, trên tường đều treo đầy vật dụng tuẫn táng bằng giấy, khiến cho không gian nhỏ hẹp âm u ẩm ướt này tràn ngập không khí u ám quỷ dị. Đặc biệt là trên bức tường đối diện cửa lớn có một đôi hình nhân nam nữ bằng giấy, hai mắt đờ đẫn cùng với đôi môi đỏ tươi, tất cả đều khiến cho da đầu người ta run lên.
Tam Vô đi qua đi lại quan sát trong gian hàng một chút, sờ chỗ này, chạm chỗ kia. Mà ông lão kia vẫn luôn luôn dùng đôi mắt như chim ưng để nhìn chằm chằm cậu.
Tam Vô từ trong ngõ nhỏ đi ra, bên ngoài trời đang mưa rả rích.
“Không hay rồi, không mang ô.”
“Cậu trai trẻ, cậu cầm cái ô này đi.”
Tam Vô hoảng sợ, không biết từ khi nào, ông già trong gian hàng đồ giấy đã đứng sau lưng cậu, trong tay đang giương một cái ô bằng giấy dầu. Ông lão này đúng là không đơn giản, ngay cả một tiếng bước chân nhỏ cũng không có.
Tam Vô nhận lấy cái ô: “Này… Cám ơn ông ạ. Hay là thế này, cháu mua lại cái ô này của ông nhé?”
Ông lão khoát tay, xoay người bước đi, bóng lưng khom khom dần dần chìm trong bóng tối.
………………………..
“Sao rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112469/chuong-13-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.