Diêu Nhiếp cảm thấy anh cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý một phen, anh sắp suy sụp rồi!
Ngày hôm sau khi anh tỉnh rượu, chẳng những từ đầu đến chân không chỗ nào không đau, mà còn nhớ đến tối qua mình say rượu loạn tính, một đêm phóng đãng, quả thật là vừa thẹn vừa quẫn vừa tức mà. Tên Tiểu Thất khốn khiếp dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp mình uống rượu say mà dùng chân thân xuất trận, nếu mình mà còn tỉnh táo, thì sao có thể đồng ý được chứ? Hơn nữa lại còn chủ động như thế nữa…
Tồi tệ nhất chính là, bây giờ anh đã nhớ ra tất cả rồi, tối qua Nhai Xế đã xông vào “tiệc xã giao của người nổi tiếng” mà vác mình đi, vậy mà mình còn đầu hoài tống bão* nữa chứ… Mấy tờ báo hôm nay chắc chắn sẽ giật tít: người đàn ông thần bí xông vào tiệc xã giao, cướp đi MC nổi tiếng. Thực hư chuyện Diêu Nhiếp là đồng tính!…
* Đầu hoài tống bão: chỉ những người lao vào vòng tay của người khác chỉ vì muốn thực hiện mục đích của mình.
Ông giết! Ông chỉ vừa mới quay lại đài truyền hình làm MC thôi, sẽ không bị sa thải lần nữa chứ? Không phải muốn chơi ông chứ?!
“Đừng cắn, trên chăn đều là thứ chúng ta bắn ra tối qua đó.” Nhai Xế kéo chăn ra khỏi miệng Diêu Nhiếp.
Mặt Diêu Nhiếp xanh như tàu lá: “Phi phi phi!” Phun nước bọt.
Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Sao nào? Còn ghét bỏ gì nữa? Lần trước chẳng phải em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112451/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.