Không biết nên nói Diêu Nhiếp là có tính tự giác hay là có dây thần kinh thô nữa, tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận mối quan hệ với Nhai Xế, nhưng lại tự động đưa Bệ Ngạn vào hàng “người thân”. Nếu đã là “người thân”, thì đi giúp đỡ một chút cũng đúng thôi. Nghĩ thế Diêu Nhiếp liền lôi kéo Nhai Xế rất không tình nguyện chủ động đến cửa thăm hỏi, muốn phụ một tay giúp giáo sư Trần chuyển nhà.
Dường như cả Giáo sư Trần lẫn Bệ Ngạn khi nhìn thấy bọn họ đều không có chút ngạc nhiên nào, khiến cho Diêu Nhiếp hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ chuyển đến đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên?
Câu hỏi này rất nhanh đã có câu trả lời, giáo sư Trần đặt thùng đựng sách xuống, nói: “Hả? À, bởi vì bây giờ tôi với Tiểu An sống chung..” Biểu cảm hơi hơi không tự nhiên: “Cho nên tôi không thể ở lại ký túc xá của trường được nữa. Đúng hôm đi tìm phòng, thì tôi lại thấy cậu và Lão Thất..a~, Nhai Xế ở trong tòa nhà này. Tôi nghĩ đều là người một nhà cả, ở gần nhau vẫn tốt hơn.”
Người một nhà? Chậc, đây đúng là quá mức tự giác. Diêu Nhiếp có chút ngượng ngùng, xem ra quan hệ giữa mình và Nhai Xế đã được đưa ra ánh sáng rồi.
“Tiểu Diêu không cần gấp, đống sách này chờ lúc tôi rảnh rỗi thì tự sắp xếp lại cũng được.” Giáo sư Trần rót trà cho Nhai Xế và Diêu Nhiếp.
“Woa, đều là sách khảo cổ cả, không phải là do anh viết đấy chứ?” Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112424/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.