Taklamakan_desert
………………………………………………….
Sáng hôm sau tỉnh lại, anh xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống gầm giường. Sao bọn họ lại có thể nổ súng khai hỏa như thế chứ? Không đúng, cho dù tên kia đã sớm có âm mưu từ trước, nhưng sau đó mình cũng đã tỉnh táo lại rồi mà, vì sao lại không phản kháng? Thậm chí còn lún sâu vào, để rồi đến phút cuối, mình còn chủ động hơn người ta nữa chứ.
Chẳng lẽ mình là một cái phích cắm hai đầu, nam nữ gì cũng ăn tuốt?!
Không đâu, nếu đổi người ở trên mình thành người khác, như Tam Vô chẳng hạn, Diêu Nhiếp tưởng tượng một chút, không khỏi ghê tởm muốn chết, nếu tên thầy bói kia mà dám đè mình, thì mình nhất định sẽ tung cho một cước lăn xuống giường luôn!
Nếu nói vậy thì anh chỉ có thể chấp nhận Tiểu Thất thôi sao? Mình đúng là bị va đầu vào đá mà, sao lại có thể thích một kẻ như thế chứ? Tính tình thì xấu xa, nóng nảy, lòng dạ thì hẹp hòi, lại còn độc đoán muốn chết!
Tuy rằng cứ mở mồm ra là oán giận, nhưng Diêu Nhiếp không biết rằng, khóe miệng anh vẫn luôn mỉm cười.
Nhắc đến mới nhớ, Tiểu Thất, cậu bây giờ đang ở phương trời nào thế hả?! Sao vẫn chưa đến cứu tôi?!
Phía bên này, Diêu Nhiếp vì “tưởng niệm” “chó săn lớn” nhà mình, mà vô tình ngủ thiếp đi. Còn phía bên một người một thú “Vất vả cần cù cày cấy” nãy giờ kia đã bắt đầu hành quân lặng lẽ, nhanh chóng lui binh.
Diêu Nhiếp ngủ say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112410/chuong-9-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.