Lần trước chỉ ngồi xổm trên nóc nhà nghe lén những “góc khuất” của em trai, nên Diêu Nhiếp cũng chưa hề biết bộ dạng của Ngọc Nữ tròn méo ra sao. Lần này vừa thấy, quả nhiên xinh đẹp như tiên trên trời, khó trách Diêu Vọng mê muội đến thần hồn điên đảo như vậy. Vốn dĩ cảm thấy cô ả Ngọc Nữ này nhất định là yêu tinh hại người, nhưng khi thấy được bộ dạng thật sự của cô ta, Diêu Nhiếp lại thay đổi quan điểm hoàn toàn. Cô gái này vốn đã xinh đẹp không giống người bình thường, trên người lại không có chút tà khí nào, ngược lại có thêm quý khí trang nghiêm, trên người tràn đầy linh khí vờn quanh. Nếu nói cô ta là yêu tinh quỷ quái, không bằng nói cô ta là Bồ Tát còn đúng hơn.
Ngọc Nữ nhẹ nhàng hạ xuống đất, quan sát tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh, đặc biệt lúc nhìn thấy Diêu Vọng, vẻ mặt có chút biến sắc. Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Kẻ nào vừa gọi bản thần?”
Giọng điệu thần thái từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, khác hoàn toàn với bộ dáng nũng nịu trong lòng Diêu Vọng khi chỉ có hai người đêm hôm đó.
“Ta!” Thái độ cao ngạo của Nhai Xế so với cô chỉ có hơn chứ không có kém. Theo lý mà nói thì hắn là thần thú, mà vị trước mắt này dù sao cũng là Bồ Tát hiện thân. Đừng nói là Long tử như hắn, ngay cả phụ thân hắn là Thanh Long cũng phải cung kính nhân nhượng cô ta ba phần. Nhưng Nhai Xế có thèm để ai vào mắt bao giờ đâu? Cho dù Ngọc Hoàng Thượng Đế có ở ngay trước mặt, hắn cũng không nhất định sẽ nể mặt.
“Ngươi?” Ngọc Nữ nhìn thái độ kiêu căng của kẻ này với mình. Nếu hắn đã có thể mời mình hiện thân, vậy thì hắn nhất định đã biết thân phận của mình rồi. Đối với mình lại không có chút kính trọng nào, có thể thấy hắn cũng không phải người bình thường. Cô đánh giá Nhai Xế từ trên xuống dưới: “Sát khí bao trùm khắp người như thế này… Ngươi là Lão Thất nhà Thanh Long đúng không?” Nói xong, cô mỉm cười nói: “Đúng là lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn xấu tính như xưa ha.”
Trước đây Nhai Xế và người này cũng có chút quen biết, chẳng qua đã gần một ngàn năm rồi chưa từng gặp lại.
“Quả thật là lâu rồi không gặp.” Nhai Xế cũng trả lại cho đối phương một ánh mắt đầy ám chỉ: “Nhưng người mà ta mời đến là Thiện Tài đồng tử* cơ mà, sao tự dưng Long Nữ lại xuất hiện vậy kìa?”
Ngọc Nữ nghe xong biểu tình liền biến đổi, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Diêu Vọng vẫn luôn đi theo phía sau Diêu Nhiếp đã bị hình ảnh người kia bay ra từ trong bức tranh dọa sợ ngây người. Tuy anh của y đã từng nói nhìn thấy Ngọc Nữ bay vào trong tranh, nhưng đây là lần đầu tiên y tận mắt chứng kiến, khó tránh khỏi có chút sốc, nhất thời còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Cho đến khi tinh thần đã bình tĩnh trở lại, nghe thấy cô ấy và Ngao Thất nói chuyện, y lại cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng Ngọc Nữ đã nhìn thấy mình rồi mà, vì sao còn vờ như không quen biết?
Tuy anh trai luôn kéo kéo cánh tay của y, nói y không nên quá kích động. Nhưng lúc này y cũng không thèm để ý đến nhiều chuyện như vậy. Y xông lên phía trước chất vấn: “Ngọc Nữ, rốt cuộc thì em là ai?”
Ngọc Nữ cuối cùng cũng nhìn về phía Diêu Vọng, trong ánh mắt chứa đầy u sầu và bi ai: “Vọng, nếu… Em không phải là người như anh vẫn nghĩ, anh có còn yêu em không?”
Diêu Vọng mới chỉ biết Ngọc Nữ chắc chắn không phải người thường, nên không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là có rồi!”
Ngọc Nữ gật đầu, dường như cô rất vừa lòng với đáp án này của y. Nhưng biểu tình đau thương vẫn không hề biến mất, cô lại hỏi lại lần nữa: “Nếu em không phải là Ngọc Nữ, mà là người khác thì sao?”
Đến lúc này tế bào não vốn đã không nhiều của Diêu Vọng đã bị teo lại hoàn toàn, chỉ ngơ ngác hỏi: “Ý em là sao?”
Ngọc Nữ xoay người một cái, trang phục trên người đã hoàn toàn thay đổi. Vẫn là loại áo lụa nhẹ nhàng thoát tục, nhưng đây rõ ràng là loại trang phục của nam giới; mà dáng người cũng từ nhỏ nhắn xinh xắn biến thành cao lớn thon dài; ngũ quan lại không thay đổi nhiều, vẫn như trước xinh đẹp như tiên trên trời, chẳng qua hình dáng không còn mềm mại tinh tế, mà trở nên mạnh mẽ góc cạnh hơn mà thôi. Ngọc Nữ đã từ “Cô” biến thành “Cậu” mất rồi!
Nhai Xế cười nhạo một tiếng: “Bây giờ nhìn mới giống, đóng giả nữ nhân làm gì vậy? Đã lâu không gặp nha, Thiện Tài.”
Lúc này Diêu Vọng sốc nặng. Ngọc Nữ luôn luôn dịu dàng duyên dáng, nũng nịu trong lòng mình lại là đàn ông sao?!
“Hừm.” Nhai Xế có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa, dám nói ta thích ca ca ngươi là biến thái! Để ta xem ngươi lúc này biến thái hay không biến thái!
Diêu Nhiếp không biết Nhai Xế đang tính toán cái gì, là anh trai nên anh càng quan tâm đến vị “Thiện Tài” trước mặt này rốt cuộc có ý gì với em trai mình hơn.
“Tôi mặc kệ cậu là thần là quỷ, là nam hay nữ, vì sao cậu lại tiếp cận em trai tôi. Mục đích của cậu là gì?!”
Thiện Tài đồng tử lúc này mới liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp: “Ngươi là ca ca của Vọng Vọng?”
Thấy vẻ mặt đề phòng của Diêu Nhiếp, cậu lại thản nhiên cười: “Yên tâm đi, ta sẽ không hại anh ấy đâu. Ta là Thiện Tài đồng tử hầu cận của Quan âm bồ tát, còn gọi là Kim đồng, không phải là yêu ma quỷ quái gì đâu.”
Tuy đã biết cậu là thần chứ không phải quỷ, nhưng Diêu Nhiếp vẫn không yên tâm: “Vậy thì tại sao một thần tiên như Người lại muốn lừa gạt tình cảm của em trai tôi?”
Thiện Tài nghe vậy, nhìn về phía Diêu Vọng. Nhưng Diêu Vọng lại giống như bị con gì đó cắn một phát, lập tức dời mắt sang hướng khác.
Theo sự tiến bộ của khoa học, những người có đức tin trong xã hội hiện đại càng ngày càng ít, vì thế nên hương khói thờ phụng đương nhiên cũng càng ngày càng ít. Bồ Tát vài năm gần đây tĩnh tâm tu luyện, không hề đi ra ngoài, nên cũng không thể nghe thấy nguyện vọng khẩn cầu của chúng sinh được. Bồ Tát liền phái hầu cận của mình là Kim Đồng và Ngọc Nữ xuống nhân gian lắng nghe trước, rồi trở về báo lại tâm nguyện của người dân cho Người. Theo thông lệ, vào mồng 1 Ngọc Nữ sẽ hạ phàm trước, đến mười lăm sẽ là Kim Đồng xuống nhân gian tuần tra.
Một năm kia, Ngọc Nữ đi đến thôn Đại Thạch này, người dân ở thôn này đều rất thành kính, hết lòng thờ Phật. Cô vừa mới đến nhân gian, không ngờ lại bị một tên nhóc đần độn trong thôn phát hiện ra. Nên nhớ rằng người bình thường đều không thể nhìn thấy các vị Thần Phật. Trừ phi bọn họ tự muốn hiện thân. Nếu không phải trên người tên nhóc này dư thừa linh khí, thì chính là tâm địa của y rất đơn thuần lương thiện như một đứa trẻ. Nếu không phải thế thì y tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy cô được.
Thằng nhóc ngốc ngốc kia tưởng nhầm Ngọc Nữ là cô gái trong thôn, tùy tiện tán gẫu quên cả trời đất với cô. Ngọc Nữ bỗng cảm thấy chơi đùa thế này thật vui, liền cùng y nói vài câu chuyện tào lao, cũng cảm thấy có chút thú vị. Sau khi cô quay trở về, liền đem việc này kể lại cho Kim Đồng nghe. Kim Đồng cũng thấy chuyện này rất thú vị, đến ngày mười lăm liền biến thành một người con gái đến thôn Đại Thạch tìm hiểu một phen.
Khí chất của Kim Đồng và Ngọc Nữ tương tự nhau, ngay cả bộ dạng cũng thế, nếu cậu biến thân, thật sự sẽ có đến tám phần giống với Ngọc Nữ. Quả nhiên, tên nhóc ngốc nghếch thật sự xem cậu là cô gái trong thôn mà y đã gặp nửa tháng trước, say sưa tán gẫu cùng cậu. Kim Đồng thật sự cảm thấy tên nhóc này rất vui vẻ, liền thương lượng với Ngọc Nữ, từ nay về sau cho dù là ngày mồng 1 hay ngày 15, ở thôn Đại Thạch này đều là Kim Đồng hạ phàm tuần tra.
Kim Đồng vốn là đại ma vương trong núi, còn được gọi là Hồng Hài Nhi, phụ thân cậu là Ngưu Ma Vương, mẫu thân là Thiết Phiến công chúa. Từ nhỏ đã ngang ngược kiêu ngạo, tùy hứng làm bậy. Sau đó bị Quan Âm Bồ tát cảm hóa, nhận làm đồ đệ, đến lúc này cậu mới biết kiềm chế tính tình, một lòng theo Phật.
Bây giờ hạ phàm, không có Bồ Tát ở bên cạnh quản thúc, tính cách tùy hứng của cậu lại bùng cháy trở lại, nảy lên hứng thú muốn đùa dai Diêu Vọng một chút. Nhưng không ngờ tên nhóc kia thật sự rất thành thật, hoàn toàn không tức giận, mà ngược lại còn bao dung với tất cả các hành vi bốc đồng của cậu. Thường xuyên qua lại khiến hai người đã nhen nhóm một thứ tình cảm không nên có.
Diêu Nhiếp nghe kể về “câu chuyện tình yêu đẹp như mơ” xong, vẻ mặt liền hoang mang, chuyện này là sao đây? Bây giờ lại thành sánh đôi với thần tiên sao? Hơn nữa còn là couple nam x nam nữa chứ? Nhưng em của mình thật sự rất ngốc, trước lúc hai người gặp nhau không lâu, y có cứu một con hồ ly, liền nghĩ ngay đến chuyện Kim Đồng đến đây lấy thân báo đáp. Ôm một cục tưởng bở thật to nha~…
Biểu tình của Diêu Vọng so với anh của y càng thú vị hơn, hai mắt đều trợn tròn, thật sự không thể tin được. Ngọc Nữ mà y luôn tâm tâm niệm niệm là thần tiên, lại còn là nam thần tiên nữa chứ… Y vẫn im lặng không nói câu gì, thần kinh sắp suy nhược luôn rồi.
Diêu Nhiếp không biết nên làm thế nào để an ủi em mình, đành vỗ vỗ vai của y. Rồi lại nói với Kim Đồng: “Khó trách hai người chỉ có thể gặp mặt vào ngày mồng 1 và mười lăm.”
Kim Đồng cười khổ: “Vốn dĩ ta đã tạ tội với Bồ Tát rồi, nguyện ý bỏ đi tiên tịch, biếm xuống nhân gian, cùng Diêu Vọng chung sống. May thay Bồ Tát từ bi, đã tha thứ mọi tội lỗi của ta, còn cho phép ta hạ phàm.” Nói xong, cậu thất vọng liếc mắt nhìn Diêu Vọng một cái: “Nhưng bây giờ chắc cũng không cần thiết nữa rồi, ta sẽ trở về cầu Bồ Tát giáng tội, cho dù là núi đao hay là biển lửa ta cũng đều chấp nhận …”
Nhai Xế đứng ở một bên lạnh lùng nói một câu: “Người và quỷ ở hai thế giới khác nhau, chẳng lẽ người và tiên lại không phải sao? Ngưu Lang và Chức Nữ đến bây giờ cũng chỉ có thể gặp nhau mỗi năm một lần mà thôi. Nếu bây giờ ngươi trở về nhận tội, quỳ ở núi đao cũng mất ít nhất ba ngàn năm, xuống biển lửa cũng phải hơn một ngàn năm…”
Kim Đồng xoay người: “Tình yêu đã mất, thì ngàn năm hay vạn năm cũng có ý nghĩa gì nữa đâu? Núi đao, biển lửa thì có là gì?” Dứt lời, bóng dáng liền dần dần trở nên trong suốt, hóa thành làn khói nhẹ bay vào trong bức tranh.
Diêu Vọng quá mức lo sợ, không thèm để ý đến gì nữa, liền xông đến: “Đừng đi! Mặc kệ em là nam hay là nữ, là Kim Đồng hay Ngọc Nữ, anh đều yêu em…”
Vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất ngay lập tức xuất hiện trở lại, trên gương mặt Kim Đồng tràn đầy kinh ngạc: “Anh nói thật chứ?”
Diêu Vọng ôm cậu vào trong lòng: “Anh nói thật, hai chúng ta sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Vọng Vọng ~ “
“Thiện Tài ~ “
Kết thúc có hậu, đại sảnh biến thành lễ đường, một đôi yêu nhau quấn quýt không rời, kẻ làm anh lại sát phong cảnh mà khụ một tiếng: “Khụ khụ, trước tiên hai đứa không nên quá vội vàng. Nói vậy thì em chính là em dâu của anh rồi? Nhưng làm sao có thể nói chuyện này với bố mẹ đây?”
Vẻ mặt của Thiện Tài vốn dĩ còn thẹn thùng, ngay lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn ông “Anh cả” một cái: “Chỉ cần có Thiện Tài ta ở đây, đảm bảo nhà các ngươi tiền vào như nước, cả đời cơm áo không lo. Nếu các ngươi không đồng ý, Thiện Tài ta sẽ trở thành Tán Tài, khiến tiền bạc nhà các ngươi đều mất sạch!”
Diêu Nhiếp tức đến giậm chân, mẹ kiếp! Còn chưa bước vào cửa đã kiêu ngạo như vậy rồi, sau này còn như thế nào nữa?!
………………………………..
Phụ chú:
Kỳ hiện: từ của đạo Phật, Đức Phật hiện ra.
Long nữ: Ngọc Nữ vốn là con gái thứ hai mươi của Sa Kiệt La Long vương, còn gọi là Tiểu Long Nữ.
Hồng Hài Nhi: Hồng Hài Nhi bị Quan Âm thu phục, trở thành hầu cận Thiện Tài đồng tử, thật ra là do tiểu thuyết gia Ngô thừa Ân viết ra. Chẳng qua sau này bởi vì sức ảnh hưởng của “Tây du kí”, dân gian cũng dần dần tiếp nhận câu chuyện này.
*Thiện Tài đồng tử
……………………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Câu chuyện tiên nữ trong tranh đến đây là kết thúc, đây là một câu chuyện cẩu huyết có nguồn gốc từ liêu trai ngôn tình pha lẫn yếu tố hài hước… Ver nam x nam
Lễ mừng năm mới thôi, vẫn là có chút vui vẻ.
Câu chuyện tiếp theo lại trở lại phong cách ngụy thần quái ngụy quỷ dị, pha lẫn cẩu huyết.
Cảm ơn các đồng chí đã ném bom tháng này cho tôi nha:
631769
Thích như kha
blgrdgss
Sữa cây nho cẩu cẩu
Con rắn nhỏ khê khê
w15926857551
fullteal
Bất chính.
guanmengya13
chonbailv
kaiyizhong8
Bởi vì không biết ID bình thường của người nào, nên chỉ ở trong này cùng nhau cảm ơn thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]