Nhai Xế rõ ràng cảm nhận được em trai Diêu Vọng của Diêu Nhiếp có ý thù địch với hắn.
Chẳng những thường xuyên dùng loại ánh mắt như đang nhìn một thứ bẩn thỉu để nhìn hắn, mà chỉ cần hắn đến gần Diêu Nhiếp, Diêu Vọng nhất định sẽ chen vào giữa, tìm đủ mọi lí do tách anh trai của y ra. Tiểu tử này có ý gì đây? Nếu không nể tình y là em trai của Diêu Nhiếp, lấy cá tính của Long Thất tử hắn đã sớm trừng phạt y một phen rồi! Làm gì có chuyện để cho thằng nhãi ranh này kiêu ngạo như thế?!
Nhai Xế chịu đựng không xuống tay. Nhưng em trai nhỏ này lại tự mình đưa đến tận cửa.
Ở nông thôn vào ban đêm không có gì để giải trí, đến chín giờ là mọi người thẳng tiến về phòng ngủ rồi. Nhai Xế rất tự nhiên theo sát phía sau Diêu Nhiếp đi vào phòng, bỗng dưng cánh tay bị bắt lấy. Nhai Xế theo phản xạ, vung một đấm, khiến tên kia ngã lăn ra đất.
“Owh!” Phía sau nhất thời vang lên một tiếng hô đau đớn.
Nhai Xế cúi đầu thì thấy, lại là thằng nhãi Diêu Vọng kia. Giọng nói không khỏi có chút mất kiên nhẫn hỏi han: “Ngươi làm gì đấy?”
Diêu Vọng đứng lên, xoa xoa vùng bụng bị đấm đau nhức, giọng điệu kích động chất vấn: “Tôi mới là người phải hỏi anh câu này đấy?! Có người nào lại tùy tiện vung tay đánh người như anh sao?!”
Nhai Xế lạnh lùng trả y một câu: “Muốn không bị đánh, thì về sau không nên đến gần ta!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112389/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.