Diêu Nhiếp chấn động: “Sao lại thế này?!”
Tam Vô thổi một hơi, đốt một lá bùa, bộ xương khô liền hóa thành tro bụi, bị gió đêm thổi đi mất.
“Chứ anh nghĩ sao, bây giờ phương tiện giao thông thuận tiện như vậy, nếu trong thôn này còn người sống, thì còn ai chịu ngồi ngốc ở cái nơi nguy hiểm như thế này chứ? Thôn này đã không còn người sống từ lâu rồi, chẳng qua trên núi tích tụ quá nhiều khí âm tà, cộng với việc trưởng thôn chấp niệm quá sâu, đã là quỷ nhiều năm rồi mà vẫn còn nhớ đến việc cử hành Lễ hội Giáng Thần.”
“Nói như vậy thì lúc chúng ta vào thôn nhìn thấy những người đó đều là…” Diêu Nhiếp ngộ ra, nhưng anh đột nhiên lại nhớ ra một vấn đề khác: “Nếu cái thôn này đã sớm không còn ai sống, vậy hàng ngày chúng ta ăn cái gì vậy?!” Diêu Nhiếp bỗng có dự cảm không tốt.
“Chắc là rắn rết, sâu bọ hay mấy con chuột trên núi mà thôi, không sao đâu, ăn không chết được đâu.” Tam Vô nói cứ như đơn giản lắm.
Diêu Nhiếp lập tức cảm thấy buồn nôn.
“Wow wow wow, thật là tuyệt nha~ đây là pháp sư ở đất nước các cậu sao? Quá tuyệt vời!” Hai mắt của gã nước ngoài tóc đỏ hóa thành hình trái tim, bám lấy Tam Vô không buông.
Tam Vô quả thật đã học qua, nhưng đáng tiếc chỉ ở trình độ sơ trung mà thôi. Hơn nữa lại chỉ có ngữ văn là đạt tiêu chuẩn, còn tiếng Anh căn bản là một chữ cũng không hiểu. Gã nước ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112385/chuong-6-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.