Dọc hành lang bệnh viện không có lấy một ánh sáng đèn điện, lý do duy nhất tôi vẫn có thể bước đi trong không gian tối tăm này là nhờ ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ.
Sắp đến rồi. Chỉ còn vài mét nữa là tôi có thể đến được chỗ cái thang máy. Chỉ còn một chút... một chút nữa thôi...
Ở phía sau, tiếng bước chân nặng nề, tiếng dao phay cọ vào tường đã đuổi đến rất gần. Lẽ nào tôi lại phải chết ở một nơi thế này?
Ting!
Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng nhất, cánh cửa thang máy bật mở ngay trước mắt, thứ ánh sáng trắng êm dịu rọi thẳng vào thị giác tôi. Tuy nhiên, tôi lại chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Bởi vì cô ta đang ở đó...
Người y tá với bộ đồ y tế đỏ như máu. Mái tóc cô ta xõa ra, rộng lớn như một tấm phản được gắn vào lưng. Đôi mắt cô ta to tròn và khô khốc, nhìn tôi chằm chằm không chớp.
Trống rỗng, là tất cả những gì đang hiển hiện trên gương mặt cô ta lúc này.
Cho đến khi tiếng bước chân phía sau lưng tôi đã ở rất gần và dừng hẳn lại, người "y tá đỏ" trước mặt mới có một chút biểu hiện khác thường.
Cô ta chậm rãi nhoẻn khuôn miệng đỏ tươi như bộ đồ đang mặc, từ tận sâu trong cổ họng dường như có âm thanh gì đó văng vẳng vang vọng khắp xung quanh.
"Cô đi nhầm đường rồi."
Mở bừng mắt dậy, tôi tựa lưng vào thành giường thở không ra hơi, mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-bong-toi/2705639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.