Xin chào, tôi là Thảo Nguyên.
Hôm nay là thứ Năm, tôi được cô giáo chủ nhiệm thông báo được nghỉ bốn ngày liên tiếp. Nghĩ cũng đã lâu chưa về quê, nên tôi quyết định thu dọn hành lý về thăm bà ngoại.
Nhà bà ngoại tôi nằm trong một thị trấn nhỏ, cuối xã Danh, huyện 2, tỉnh Nam Tiến. Bà năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, sau khi mẹ tôi mất, bên cạnh bà chỉ có mình chú tôi chăm sóc.
Tết năm ngoái, bà đã nhờ chú gọi điện cho tôi để nói rằng bà rất nhớ tôi và mong tôi về thăm bà một lần. Bình thường bà tôi không hay thế, tôi nghĩ chắc là bà lại gặp ác mộng tồi tệ nào đó liên quan đến tôi nên mới vậy.
Chiếc xe khách chở tôi nhanh chóng dừng lại bên vệ đường, chỉ có mình tôi đi xuống.
Ngồi trong một quán nước cách chỗ tôi không xa, chú tôi đã nhìn thấy tôi, chú giơ tay ra dấu cho tôi đến chỗ chú. Sau đó, hai chú cháu chở nhau trên chiếc xe máy cà tàng đi vào nhà bà ngoại.
Ngay khi đến nơi, tôi vội cởi mũ bảo hiểm rồi chạy thật nhanh vào trong phòng ngủ. Bà tôi vẫn giống như trước kia, bà thường hay ngồi trên một chiếc ghế tựa, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình tivi nhỏ bé đặt trên kệ.
"Bà ơi!" Tôi gọi to.
Bà tôi hơi giật mình, chầm chậm quay đầu lại nhìn tôi. Rồi trong một giây ngập òa cảm xúc, tôi đã lao tới ôm chặt lấy bà.
Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy được sự bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-bong-toi/2705611/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.